COLORFUL - Trang 81

"Trả giày đây..."

Tôi không biết vì sao mình lại hốt hoảng đến mức ấy. Tôi cũng không

biết chút sức tàn này từ đâu mà ra. Tôi chỉ biết rằng, trong những giây phút
tiếp theo, tôi gắng hết sức vùng vẫy để thoát khỏi tay chúng.

"Giày của tôi, trả lại đây. Trả lại đây."

Đáp lại là những tràng cười hô hố và một cái cùi trỏ thúc mạnh vào

người khiến tôi lại ngã lăn ra. Cằm tôi bị đánh liên tiếp, khi đưa tay lên ôm,
dòng máu nóng hổi nhuộm đỏ cả lòng bàn tay.

"Trả lại đây."

Cả khoang miệng tanh nồng vị máu.

Bùn đất bê bết khắp người nhưng tôi vẫn cố sức chồm lên, cố sức chống

trả không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị bọn chúng cười nhạo và đánh
đến khi nằm rạp xuống đất. Trả lại đây, trả giày lại đây. Đôi giày thể thao
của tôi. Trả đây, trả lại đây. Những câu tôi muốn thét lên chỉ thều thào thoát
ra như tiếng rên rỉ của một con thú bị thương, rốt cuộc, tôi bật khóc. Thật
đáng hổ thẹn!

Đôi giày yêu thích nhất của tôi, đôi giày mà tôi đã rút tiền tiết kiệm của

Makoto ra mua để có thêm chút tự tin với cơ thể mình. Tôi đã yêu quý nó
biết bao, vậy mà... Trên đời này cũng có những đôi giày trị giá 100.000 hay
200.000 cơ mà, tại sao cứ phải lấy đôi giày chỉ có 28.000 yên của tôi?

"Mày keo kiệt quá đấy."

Sau tiếng la mắng, cán dù lại quật xuống đỉnh đầu tôi lần nữa.

Thế giới xung quanh lập tức méo mó chao đảo, và tôi rơi tõm vào cái

không gian biến dạng ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.