COLORFUL - Trang 85

Sân ga vắng lạnh.

Tuyết phủ tầng tầng trên những thanh đường ray.

Quang cảnh xung quanh bỗng biến đổi, tôi nhận ra mình lại đang ngồi

lắc lư trên tàu đêm.

Tuy chẳng có vị khách nào, nhân viên vẫn đến soát vé.

"Xin cho em vé tàu."

Khi tôi chìa vé, nhân viên liền nghiêng đầu.

"Đây là vé tàu của Kobayashi Makoto trước kia mà. Xin hãy đưa vé tàu

của Kobayashi Makoto hiện tại."

"Khác nhau sao?"

"Khác chứ. Không ai nhận ra nhưng tôi biết điều đó."

Tôi ngước lên. Nhân viên soát vé chính là Sano Shoko.

Tôi hốt hoảng đứng bật dậy. Bên ngoài cửa sổ, mẹ của Makoto đang

khiêu vũ điệu flamenco với thầy giáo dạy nhảy.

Đây là đâu?

Thế giới quỷ quái nào thế này?

Càng lúc tôi càng mất phương hướng. Đây rõ ràng là một giấc mơ,

nhưng tìm kiếm bao lâu đi chăng nữa cũng không thấy đường về thực tại.
Chẳng có lối thoát nào trong không gian kỳ quái này cả.

Đúng lúc ấy, tôi bỗng nghe tiếng ai đấy đang hát một khúc enka.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.