thân bắt nguồn từ những vết thương đang mưng mủ. Phần đầu bị đánh đập
dã man cũng sưng vù lên, trí óc luôn luôn quay cuồng như thể có đàn ong
bay xung quanh.
Sang đến ngày thứ ba, nhờ những viên thuốc cuối cùng cũng chịu trôi
qua cổ họng mà bệnh cảm của tôi dần thuyên giảm. Tôi bắt đầu ngoan
ngoãn ăn cháo mẹ nấu dù trong lòng không muốn tí nào. Tức chết đi được,
những lúc nguy cấp lại phải để bà ta chăm sóc. Như để bù đắp tội của mình,
mẹ rất chú ý thay khăn lạnh chườm trán cho tôi, dù tôi nhất quyết không
thèm nhìn mặt bà. Và trong ba ngày này, tôi cũng hiểu rằng kế hoạch qua
đêm trong công viên bỏ hoang đúng là cực kỳ ngu ngốc.
Khu vực đó là nơi trị an không tốt, liên tục xảy ra các vụ đe dọa, cướp
bóc và hành hung.
"Mày biết rõ như thế kia mà?"
Tối hôm ấy, khi đụng nhau ở cầu thang, Mitsuru túm lấy ngực áo tôi.
"Mày cố tình ra công viên phải không? Mày muốn chết đến thế kia à?
Vậy thì mau chết quách đi. Không có mày, cái nhà này sẽ sáng sủa hơn một
chút đấy. Đừng có mà thất bại nữa nhé."
Anh ta ghét tôi nhường này cơ à?
Vì Mitsuru đã cứu tôi, nên tôi không cãi cự câu nào.
Ngày xảy ra chuyện, thấy tôi không về nhà, mẹ rất lo lắng nên đã nhờ
Mitsuru cùng đi tìm tôi. Mitsuru tập trung tìm kiếm ở những khu vực nguy
hiểm, và nếu không phát hiện kịp thời, có lẽ tình hình đã nghiêm trọng hơn
nhiều.
Đến ngày thứ tư thì tôi không còn sốt quá cao, ăn được một chút cơm.
Cục sưng ở trán cũng đã xẹp bớt, thay vào đó, những vết bầm xấu xí bắt