COLORFUL - Trang 89

nên cơ thể hẳn đã bốc mùi. Và tệ nhất, trong tình trạng thế này, tôi chẳng
lấy đâu ra sức lực để ăn miếng trả miếng với Shoko.

"Lâu rồi không gặp, cậu khỏe không?"

Dù Shoko có nở nụ cười ngây thơ và thản nhiên thế nào, tôi cũng không

thể mở miệng cười đáp lại.

"Làm sao mà khỏe được."

Vẫn nằm nguyên trên giường, tôi cáu kỉnh đáp.

"Nếu định đến, cậu nên gọi điện trước mới phải..."

"A," Shoko mở to mắt thốt lên, "phải rồi, điện thoại."

"... Là người văn minh cơ mà."

"Ừm, xin lỗi."

Tôi bối rối trước vẻ hiền lành đến khó tin của Shoko.

Nhìn nó vẫn đứng quanh quẩn ở cửa ra vào, trên người mặc nguyên

chiếc áo khoác nỉ bên ngoài bộ đồng phục thủy thủ, tôi bất đắc dĩ chỉ vào
chiếc ghế cạnh bàn học.

"Cậu ngồi đi."

Và hối hận ngay lập tức.

"Ừm," Shoko nhẹ nhõm ngồi xuống, quay ngoắt về thái độ như mọi khi,

có nghĩa là nó bắt đầu "mở máy" huyên thuyên không dứt, cứ như một con
ve chỉ được sống trong vòng bảy ngày.

"Tôi đã hỏi thầy Sawada. Cậu bị tấn công ở công viên phải không? Kinh

khủng thật đấy... À này, có đau không? Có vẻ đau. Đau thật đấy nhỉ? Chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.