COLORFUL - Trang 88

đầu hiện lên.

Buổi sáng, có hai viên cảnh sát đến lấy lời khai của tôi, cứ như chỉ chực

chờ tôi hồi phục để đến vậy. Ngay tối tôi bị hành hung, mẹ đã gửi đơn bị
hại. Tôi nhớ gì kể nấy, hai viên cảnh sát thì ngồi ghi chép tỉ mỉ nhưng có lẽ
việc điều tra sẽ chẳng suôn sẻ hơn được là bao vì tôi đâu có kí ức nào về
hình dáng đám côn đồ đó.

"Học sinh cấp hai và đôi giày thể thao 28.000 yên à?"

"Tôi chịu."

Hai viên cảnh sát liên tục lắc đầu và ra về.

Hai ông chú này làm sao hiểu được giá trị của nó? Tuy thầm trách họ

nhưng chính bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại lưu luyến đôi giày
như vậy, đến mức cố giành giật lại nó bất chấp bị đánh đập dã man.

Sang ngày thứ năm, cơ thể gần như hoàn toàn hồi phục, đi đứng cử động

cũng thoải mái hơn. Mấy ngày qua, những hành động này là quá xa xỉ, tôi
toàn đau khổ nằm bẹp dí trên giường.

Khi đã phát chán với cuộc sống bệnh nhân thì chiều hôm ấy, vị khách

đầu tiên đã đến thăm tôi.

"Makoto, có bạn đến thăm này." Giọng mẹ vọng đến từ bên ngoài cánh

cửa.

Ngay tức thì, tay nắm cửa kêu cạch một tiếng.

Tôi kinh hoàng nhận ra người vừa xuất hiện là con bé Sano Shoko.

Kẻ thù đáng ghét khiến cho chỉ số khó chịu của tôi vọt lên mức cao nhất.

Tệ hơn nữa, tôi đang trong bộ dạng cực kỳ thảm hại với bộ pijama trên
người và tóc mái bờm xờm không vuốt keo, suốt mấy ngày liền không tắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.