Một giọng nam trầm trầm khẽ ngân nga. Khúc nhạc thật buồn từ một xứ
sở xa xôi. Ai vậy nhỉ? Ai đã hát một khúc ca buồn đến thế trước một vũ
điệu flamenco sôi nổi?
Khi mở mắt, tôi bắt gặp gương mặt người cha đang say sưa với giọng
hát của chính mình.
Gia đình Kobayashi trong hiện thực dần dần được tái hiện từ giấc mơ.
Tôi nằm trên giường, trong phòng của Makoto, xung quanh lờ mờ tối, cha
ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn gương mặt tôi chìm trong giấc ngủ. Khi
bốn mắt giao nhau, ông bật người ra sau "A" lên một tiếng, và ngượng
ngùng rời khỏi phòng.
... Một người cha hát enka ở đầu giường bệnh của đứa con trai?
Trong một thoáng, tôi đã cảm thấy mình vẫn còn lang thang trong giấc
mơ siêu thực kia, nhưng một lần sau thấy cha trở lại, cầm theo đuốc, thì có
vẻ không phải là mơ nữa. Tôi muốn hỏi tại sao cha lại hát khúc nhạc đó,
nhưng họng đau muốn nứt, không cất nổi lời.
Không chỉ cổ họng mà ý thức đang dần khôi phục cũng kéo theo những
cơn đau ê ẩm râm ran khắp người, thêm nữa còn lạnh kinh khủng.
Sau này tôi mới biết, đêm hôm ấy, Mitsuru đã gọi cảnh sát và đưa tôi
đến viện cấp cứu, đợi sơ cứu vết thương và kiểm tra tỉ mỉ phần đầu chảy
máu xong, cha mẹ đón tôi về nhà. Hình như tôi mê man tới hai mươi tiếng
đồng hồ, và thức dậy vì khúc hát của cha. Tôi vẫn sốt và dạ dày còn nôn
nao, đến mức mấy viên thuốc cảm vừa uống vào là lại lập tức nôn ra.
Những cơn đau đầu và ớn lạnh tiếp tục quấy nhiễu tôi trong nhiều ngày.
Tôi quay lại cuộc sống nằm liệt trên giường, hầu như chỉ ngủ.
Bệnh tình mãi chưa thuyên giảm. Dù đã hai ngày trôi qua nhưng dạ dày
tôi vẫn tống khứ bất cứ thứ gì nuốt vào, chưa kể cảm giác nhức nhối toàn