CON CHIM XANH HẠNH PHÚC - Trang 68

Thông thường, tòa đại sảnh này hoàn toàn trống rỗng; nhưng hiện giờ nó

có đặt những chiếc trường kỷ và một cái bàn dài với đủ thứ loại trái cây,
bánh, kem và rượu vang ngon lành mà những người hầu của Ánh Sáng vừa
bày lên. Những người hầu của Ánh Sáng rất lạ lùng! Họ luôn làm cho hai
đứa bé bật cười vui vẻ: với những chiếc áo dài bằng satin trắng và những
cái mũ đen có một ngọn lửa trên chỏm mũ, trông họ giống như những cây
nến đã thắp lên. Bà chủ của họ bảo họ đi ra và báo cho Các Con Vật cùng
Các Sự Vật phải ngoan ngoãn và hỏi chúng xem chúng có thích vài cuốn
sách hay trò chơi để giải trí hay không; chúng trả lời, với một tiếng cười,
rằng không có gì khiến cho chúng thích thú bằng việc ăn và ngủ và rằng
chúng rất sung sướng được ở tại nơi đang ở.

Dĩ nhiên Tylô không chia sẻ quan điểm này. Tiếng nói của tim gã lớn

hơn lòng tham hoặc sự lười nhát của gã và đôi mắt đen to tướng của gã
quay sang nhìn Tyltyl một cách van nài. Cậu bé hẳn sẽ vui lòng cho gã đi
cùng nếu Ánh Sáng không tuyệt đối ngăn cấm nó:

— Tôi không làm gì được - Tyltyl nói và hôn gã - Có vẻ như những con

chó không được chấp nhận ở nơi chúng tôi sắp đến.

Đột nhiên Tylô nhảy cỡn lên vì vui sướng: gã vừa nảy ra một ý. Thật sự,

gã chưa rời khỏi cuộc đời chó lâu cho lắm nên vẫn chưa quên phần nào của
nó, nhất là những rắc rối của gã. Rắc rối lớn nhất là gì? Không phải là sợi
xích hay sao? Những giờ Tylô đã trải qua khi bị cột vào một cái vòng sắt
thật là buồn thảm! Và gã đã chịu đựng nỗi nhục nhã biết bao khi ông tiều
phu dắt gã vào làng, và ngu xuẩn không thể tả, dắt gã đi trước mặt mọi
người, do đó đã tước mất khỏi gã niềm vui được chào hỏi bạn bè và ngửi
những loại mùi có lợi cho gã ở mọi góc phố và rãnh nước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.