- Tu
ần nào mà anh chẳng dắt thằng Suku đi dọc con phố này. Nhưng lúc
đó có s
ợi dây xích cổ...
Ch
ị Ni trấn an:
- Gi
ờ nay khuya rồi, đường sá vắng ngắt, chắc không sao đâu!
62
Th
ế là hai con người và bốn con chó ngoặt quanh góc phố, đổ ra đường
l
ớn.
Ôi, v
ỉa hè rộng quá, rộng gấp mấy trong kia, lại dài típ tắp, tha hồ phóng!
L
ần này quen rồi, chả cần phải cảnh giác như lúc trước vừa ra khỏi nhà,
b
ọn tôi thi nhau chạy, vừa chạy vừa lấn nhau vừa rít lên phấn khích,
ch
ẳng mấy chốc vượt qua cả anh Nghé và chị Ni.
- Pig! Haili! Ch
ậm lại nào!
- Batô! Suku! Quay l
ại đi tụi em!
M
ặc chị Ni và anh Nghé kêu inh ỏi sau lưng, bọn tôi vẫn hào hứng khua
chân.
Ch
ỉ khi nhác thấy hai gốc cây to đùng chắn ngay trước mặt, cả bọn tôi
m
ới hãm đà phi.
Ôi, đó không ph
ải là hai gốc cây. Đó là hai con chó hoang to như hai con
g
ấu, dềnh dàng, lững thững. Đang đào bới thùng rác bị lật nghiêng trước
căn bi
ệt
th
ự bên đường, vừa thấy bọn tôi bọn chúng chẳng buồn sủa, chỉ "hực"
lên m
ột tiếng và nhảy vô tấn công liền.
B
ọn tôi tuy bốn đánh hai, nhưng xét về sức vóc nhìn giống như bốn chiếc
xe đ
ạp ủi nhau với hai chiếc oto.
Tôi b
ị văng ra ngay từ cú húc đầu tiên, đầu choáng váng như va phải đá.
Chúng đánh nhanh đ
ến nỗi tôi không kịp thấy đứa nào húc tôi, chỉ biết
mình bay lên r
ồi rơi đánh bịch, lăn lông lốc.
Ch
ưa kịp hoàn hồn, tôi nghe thằng Suku la ăng ẳng và cụp đuôi bỏ chạy.