CON CHÓ NHỎ MANG GIỎ HOA HỒNG - Trang 59

Đó là m

ột đêm cả nhà thức rất khuya vì gia đình chị Ni phải ra sân bay

l

ức 1g30 để đón gì Tám từ Úc về chơi.

Trong khi ch

ờ kim đồng hồ nhúc nhích, anh Nghé ngồi chống cằm nhìn ra

c

ổng, thấy đường phố ban đêm vắng tanh liền nảy ra một ý định theo tôi

là không h

ề tồi chút nào.

- Gi

ờ này không có xe qua lại, để con cho tụi nó ra ngoài chạy tới chạy

lui cho đ

ỡ cuồng chân - Anh nói với Mẹ chị Ni.

Anh Nghé và ch

ị Ni dắt bốn đứa bọn tôi qua lề đường đối diện vì vỉa hè

bên đó b

ằng phẳng hơn. Con Êmê thời gian đó vẫn ở trên tầng hai nên

không đ

ược tháp tùng.

L

ần đầu tiên được thả rông, bọn tôi hơi hoảng, kể cả Suku. Tuy thường

đ

ược anh Nghé dắt đi tập thể dục nhưng những lúc như vậy thằng Suku

bao gi

ờ cũng được nối với bạn tay anh bằng một sợi dây. Bữa nay anh

Nghé c

ất sợi dây trong nhà.

Đ

ược tự do chạy nhảy tung tăng trên vỉa hè rộng rãi là một thú vui tuyệt

v

ời với mọi con chó. Bọn tôi tất nhiên cũng không ngoại lệ. Sau một hồi

r

ụt rè đánh hơi tứ phía, bốn đứa tôi bắt đầu sải chân phóng theo anh Nghé

và ch

ị Ni đang chạy trước.

Đ

ường phố về khuya thật khác lạ so với những gì bọn tôi nhìn thấy ban

ngày. Khung c

ảnh yên bình, tiếng ồn lặn đi đâu không rõ và gió thì mát

r

ượi.

T

ới đầu đường, anh Nghé và chị Ni chạy ngược lại và bọn tôi hớn hở

r

ượt theo.

Ng

ược xuôi vài lượt, chị Ni nổi hứng đề nghị:

- D

ẫn tụi nó ra ngoài kia đi, anh! Ra đường lớn chạy mới thích!

Anh Nghé thò đ

ầu qua cột đèn tín hiệu giao thông, nghiêng ngó:

- Đ

ể xem!

Anh l

ưỡng lự:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.