Đó là m
ột đêm cả nhà thức rất khuya vì gia đình chị Ni phải ra sân bay
l
ức 1g30 để đón gì Tám từ Úc về chơi.
Trong khi ch
ờ kim đồng hồ nhúc nhích, anh Nghé ngồi chống cằm nhìn ra
c
ổng, thấy đường phố ban đêm vắng tanh liền nảy ra một ý định theo tôi
là không h
ề tồi chút nào.
- Gi
ờ này không có xe qua lại, để con cho tụi nó ra ngoài chạy tới chạy
lui cho đ
ỡ cuồng chân - Anh nói với Mẹ chị Ni.
Anh Nghé và ch
ị Ni dắt bốn đứa bọn tôi qua lề đường đối diện vì vỉa hè
bên đó b
ằng phẳng hơn. Con Êmê thời gian đó vẫn ở trên tầng hai nên
không đ
ược tháp tùng.
L
ần đầu tiên được thả rông, bọn tôi hơi hoảng, kể cả Suku. Tuy thường
đ
ược anh Nghé dắt đi tập thể dục nhưng những lúc như vậy thằng Suku
bao gi
ờ cũng được nối với bạn tay anh bằng một sợi dây. Bữa nay anh
Nghé c
ất sợi dây trong nhà.
Đ
ược tự do chạy nhảy tung tăng trên vỉa hè rộng rãi là một thú vui tuyệt
v
ời với mọi con chó. Bọn tôi tất nhiên cũng không ngoại lệ. Sau một hồi
r
ụt rè đánh hơi tứ phía, bốn đứa tôi bắt đầu sải chân phóng theo anh Nghé
và ch
ị Ni đang chạy trước.
Đ
ường phố về khuya thật khác lạ so với những gì bọn tôi nhìn thấy ban
ngày. Khung c
ảnh yên bình, tiếng ồn lặn đi đâu không rõ và gió thì mát
r
ượi.
T
ới đầu đường, anh Nghé và chị Ni chạy ngược lại và bọn tôi hớn hở
r
ượt theo.
Ng
ược xuôi vài lượt, chị Ni nổi hứng đề nghị:
- D
ẫn tụi nó ra ngoài kia đi, anh! Ra đường lớn chạy mới thích!
Anh Nghé thò đ
ầu qua cột đèn tín hiệu giao thông, nghiêng ngó:
- Đ
ể xem!
Anh l
ưỡng lự: