Th
ằng Suku vẫn nằm yên khi bàn tay dì Tám chạm vào người nó. Dì Tám
t
ất nhiên không lạ gì thằng này. Nó không phải là con chó được sinh ra
cho ng
ười khác nắm bắt được tâm ý của mình. Trong nhiều trường họp,
s
ự im lặng của nó là sự im lặng đầy đe dọa trước một trận bão lớn.
Tôi đ
ể ý thấy dì chạm vào nó bằng lưng bàn tay. Không phải ngẫu nhiên
dì làm v
ậy: tư thế đó sẽ giúp dì co tay lại nhanh hơn nếu chẳng may
Suku gi
ở chứng.
Nh
ưng hôm nay, Suku chẳng có vẻ gì sẽ tấn công dì. Nó khẽ lim dim mắt
khi bàn tay dì âu y
ếm đặt lên lưng nó - như cái cách con Pig vẫn làm khi
t
ận hưởng cuộc sống.
Tôi th
ấy dì Tám vẫn còn hôi hộp lắm, cảm xúc trên mặt dì biến đối liên
t
ục. Trông dì vừa hạnh phúc lại vừa hoang mang. Dì nhấc tay lên khỏi
l
ưng Suku rồi rụt rè đặt xuống, lần này dì chạm vào nó bằng lòng bàn
tay.
R
ồi từng chút một, dì bắt đầu vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.
Suku v
ẫn nằm yên.
Năm phút sau, Suku v
ẫn nằm yên.
M
ười phút trôi qua, Suku vẫn nằm yên.
Tôi th
ấy mắt dì Tám rưng rưng. Trong khoảnh khắc đó, có lẽ dì thấy
cu
ộc sống như vậy đã quá đủ rồi, không cần phải thêm thắt gì nữa.
Dì Tám còn trìu m
ến nựng nịu Suku được thêm một ngày, trước khi dì
ph
ải
ra sân bay đ
ế về lại Sydney. Thậm chí Suku đã chịu để cho dì choàng tay
ôm nó trong lúc anh Nghé ch
ất vali của dì lên taxi.
B
ọn tôi đứng trong hiên ngó ra hơi bất bình khi thấy dì chỉ ôm mỗi thằng
Suku (còn b
ọn tôi dì chỉ vỗ nhẹ lên đầu để tạm biệt). Nhưng dù sao tôi
cũng m
ừng cho dì. Dì giống như một vận động viên vững tin cuối cùng
cũng v
ề tới đích trước khi trọng tài thổi còi hết giờ, dù ngay lúc khởi
hành dì đã k
ịp nhận ra có lắm hạt sạn trong đôi giày của mình.