CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 115

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Có hôm, tôi đang ngồi học bài, nó tự động mua cà phê đem để trước mặt tôi .

Tôi mỉm cười hỏi nó :

- Tiền ở đâu mà mua vậy ?

- Tiền của em.

- Em làm gì có tiền ?

- Mẹ cho, em để dành !

Nó làm tôi cảm động quá chừng. Tôi nắm tay nó, khẽ nói :

- Em tốt lắm ! Cảm ơn em !

Nó dòm tôi :

- Sao bữa nay tự nhiên anh nói năng khách sáo quá vậy ?

Tôi cười cười không đáp và cúi xuống học bài tiếp. Lan Anh ngồi im lặng một hồi rồi

bỗng nhiên thốt lên :

- Em ghét chị Quỳnh !

Nói xong, nó chạy mất. Chắc nó sợ tôi giận vì nó dám công khai ghét Quỳnh của tôi !

Dì tôi hình như cũng biết tâm sự của tôi nhưng dì giữ ý không nói ra .

Mãi đến khi tôi thi tốt nghiệp xong, dì tôi mới hỏi :

- Cháu làm gì mà buồn buồn vậy ?

Tôi nhìn dì không đáp. Nhưng ánh mắt đau khổ của tôi đã nói biết bao điều .

Dì tôi trầm ngâm một lúc rồi thở dài :

- Cháu nên quên con Quỳnh đi, cháu ạ !

Trước đây, Trâm đã khuyên tôi như vậy một lần. Vả lại, tôi cũng chẳng chờ đợi dì tôi báo

điều gì tốt lành. Nhưng khi nghe câu nói tàn nhẫn đó thốt ra từ miệng dì tôi, tôi vẫn không

tránh khỏi trạng thái choáng váng. Tôi hỏi dì, giọng nhẹ như hơi thở :

- Nhưng tại sao vậy, dì ?

Dì tôi nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.