CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 116

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Cháu khờ quá ! Ba cháu đi học tập cải tạo, còn gia đình người ta là gia đình cách mạng,

cháu hiểu không ?

Tôi chết lặng người, nửa hiểu nửa không. Ba tôi đi học tập thì sao ? Gia đình cách mạng

thì sao ? Tôi có trách nhiệm gì trong chuyện ấy ? Tôi và Quỳnh yêu nhau kia mà ! Mẹ Qùynh
chẳng bảo đợi tôi ra trường rồi sẽ tính toán cho hai đứa tôi là gì ! Tôi quay cuồng trong hàng

trăm câu hỏi không lời giải đáp và thiếp đi trong một giấc mơ ảm đạm.

Những ngày sau, khi tỉnh táo hơn tôi lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Trên thực tế, thái

độ của Quỳnh và của gia đình Quỳnh chính là câu giải đáp. Dù không thuyết phục, nhưng nó

cứ vẫn là một câu giải đáp, ít ra là giải đáp cho tôi .

Đã vậy, anh còn biết làm gì bây giờ, Quỳnh ơi ?

Chương 28: Còn Chút Gì Để Nhớ

Ngày ra trường, tôi tình nguyện nhận nhiệm sở ở một tỉnh miền Tây xa lắc xa lơ . Tôi

muốn đi thật xa thành phố, thật xa Quỳnh, xa hẳn những kỷ niệm của một thời yêu đương

thơ mộng.

Khi nhận giấy bổ nhiệm, nghĩ đến câu nói trước đây của chị Kim "chừng naò ra trường

em về quê chị dạy đi", tôi không khỏi thấy cay cay nơi mắt.

Thằng Bảo và Kim Dung cũng được phân về các tỉnh, đứa đi Long An, đứa lên Sông Bé.

Trước hôm chia tay, ba đứa tôi đi chơi với nhau suốt một ngày . Sau khi chạy lông nhông

khắp thành phố, ba đứa lại chui vào quán nước quen thuộc trước cổng trường.

Ngồi uống cà phê mà đứa nào đứa nấy mặt mày buồn xo . Tôi "yếu đuối" đã đành. Kim

Dung thường ngày phớt tỉnh là thế mà bữa nay mặt cũng như đưa đám. Ngày cuối cùng bên

nhau, nó chẳng buồn che giấu tình cảm của mình.

Thằng Bảo tỉnh hơn một chút. Nó đề nghị :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.