CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 8

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Gọi là hẻm nhưng con đường dẫn vô nhà dì BA là một khoảnh sân tráng xi-măng của

một căn nhà nằm thụt sâu bên trong. Khoảnh sân chạy dđẍc theo hông của một dãy nhà bề

thế và đủ rộng cho xe ô-tô đi lọt.

Đi hết khoảnh sân dài độ ba chục mét, đụng phải căn nhà phía trong, quẹo phải là tới

nhà dì tôi.

Khác với những tòa nhà lộng lẫy tôi vừa thấy ngoài phố, căn nhà của dì tôi trông có vẻ

đơn sơ, mái tôn, vách gỗ, các phòng trong nhà ngăn bằng ván ép. Sau này tôi mới biết dì

không có nhà riêng. Căn nhà hiện ở là căn nhà dì thuê của chủ tòa biệt thự bề thế đằng

trước.

Sau khi đã nhìn kỹ biển số nhà gắn trước cửa, biết chắc là mình không lầm, tôi rụt rè

bước chân qua ngường cửa .

Ngồi trên đi-văng đằng trước là một người đàn bà đứng tuổi, mặt mày có vẻ phúc hậu .

Tôi ngợ không biết đó có phải là dì Ba không.

Thấy điệu bộ lớ ngớ của tôi, người đàn bà hỏi :

- Cháu tìm ai ?

Tôi đặt túi xách và va-li xuống đất, lễ phép thưa :

- Dạ thưa dì Ba ...

Người đàn bà mỉm cười ngắt lời tôi :

- À, tìm dì Ba hả ? Bác không phải là dì Ba ! Bác là bác Tám nhà hàng xóm !

Nói xong, bác Tám quay vô trong, kêu lớn :

- Dì Ba ơi ! Có khách tìm dì nè !

Lát sau, dì Ba đi ra . Mặc dù đã lâu không gặp dì nhưng không hiểu vì sao vừa trông thấy

dì tôi nhận ra ngay những nét quen thuộc. Dì có khuôn mặt tròn, đầy đặn, nụ cười cởi mở.

So với hình ảnh trước đây của dì trong đầu tôi thì dì mập ra nhiều .

Tôi chưa kịp chào, dì đã lên tiếng :

- Cháu là Chương phải không ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.