CON DAO KÌ ẢO (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #2) - Trang 268

trong toàn bộ chuyện này. Trên thảm cỏ dưới hàng cây ở phía xa bên
kia đường có một cái lều vuông nhỏ bằng vải nylon đỏ trắng, loại mà
các kĩ sư điện thường dựng lên để trú mưa trong lúc làm việc, đỗ gần
đó là một chiếc xe tải chở hàng màu trắng không nhãn hiệu với kính
cửa sổ tối màu.

Tốt nhất là không nên do dự. Bà băng qua đường tới thẳng chỗ căn

lều. Khi bà gần tới nơi, cửa hậu của chiếc xe tải bật mở và một viên
cảnh sát bước ra. Không có mũ bảo hiểm trông anh ta thật trẻ trung,
ánh đèn đường bên dưới tán lá xanh dày đặc phía trên chiếu rọi toàn bộ
gương mặt anh.

“Tôi có thể hỏi bà đang đi đâu không, thưa bà?” Anh ta lên tiếng.
“Vào trong lều.”
“Tôi e rằng không được đâu, thưa bà. Tôi đã nhận lệnh không để

cho bất kì ai lại gần nó.”

“Tốt,” bà nói, “rất mừng là người ta đã cho bảo vệ nơi này. Nhưng

tôi tới từ Ban Khoa học Vật lí - Ngài Charles Latrom yêu cầu chúng tôi
thực hiện một cuộc khảo sát sơ bộ rồi báo cáo về trước khi người ta
kiểm tra nó kĩ lưỡng. Việc tiến hành vào lúc vắng người như bây giờ là
rất quan trọng - chắc chắn anh hiểu lí do cho việc đó.”

“À, vâng,” anh ta đáp. “Nhưng bà có thứ gì để chứng minh mình

là ai không?”

“Ồ, chắc chắn rồi,” bà đáp rồi hạ balô xuống khỏi lưng để lấy ví.

Trong số những đồ vật bà lấy trong ngăn kéo ở phòng thí nghiệm là tấm
thẻ thư viện đã hết hạn của Oliver Payne. Sau mười lăm phút thao tác
tại bàn bếp của mình, tấm ảnh từ hộ chiếu của bà đã tạo ra một thứ mà
bà hi vọng trông sẽ đủ giống thật. Viên cảnh sát cầm lấy tấm thẻ cán
mỏng rồi cẩn thận kiểm tra.

“Tiến sĩ Oliver Payne,” anh ta đọc. “Bà có tình cờ quen biết Tiến

sĩ Mary Malone không?”

“À có. Bà ấy là cộng sự của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.