CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 232

20

- Chúng mình bây giờ nông nỗi như thế đấy, nói ra cũng đủ chết

khiếp.

- Thôi đừng trố mắt ra nhìn lửa mãi nữa đi ngủ đi.

- Nông nỗi này... Chao ôi, các bạn ạ, nước Nga đến tiêu vong mất

thôi... Bên bức vách đất của một căn nhà nhỏ lợp một cái mái rạ cao và
nhọn hoắt, ba người lính ngồi trước một đống lửa đang lụi dần. Một
người tháo băng quấn chân treo lên mấy cái cọc để hong cho khô, chốc
chốc lại dòm xem, sợ nhỡ nó có bốc cháy chăng. Một người khác đang
vá cái quần, tay rút kim một cách thận trọng. Người thứ ba, mặt rỗ, mũi
to, râu đen và thưa, ngồi xếp bằng tròn giữa đất, tay thọc sâu vào túi áo
khoác, trân trân nhìn ngọn lửa với đôi mắt trũng sâu, điên dại.

- Cái gì cũng bị chúng nó đem bán hết rồi, nông nỗi là như thế đấy -

anh ta nói khe khẽ.

- hễ bên ta bắt đầu thắng thế một chút là có lệnh rút ngay. Họ chỉ biết

treo cổ mấy thằng Do Thái, còn bọn phản trắc nằm ngay trên chóp bu
thì cứ để yên.

- Người ta chán ghét cái cuộc chiến tranh này ra sao thì chẳng có một

tờ báo nào dám nói ra đâu, - người lính hong băng quấn chân vừa nói
vừa thận trọng đặt một nhánh củi khô lên đống than. - Tấn công, rồi lại
rút lui, rồi lại tấn công, cứ liên miên như thế mãi! Rốt cục lại trở về chỗ
cũ. Chả ăn thua mẹ gì! - anh ta nhổ toẹt một bãi nước bọt vào lửa.

- Vừa rồi trung úy Jađôv gặp tớ, - người lính đang vá quần cười nhạt

nói, đầu vẫn không ngẩng lên. - Thế thì chẳng biết ông ta chán đời hay
bị ma làm. Ông ta bắt đầu hạch sách tớ. Sao quần lại thủng thế kia?
Đứng nghiêm mà thế à? Tớ làm thinh. Cuộc nói chuyện kết thúc rất
giản dị: tớ ăn một quả thoi vào mồm.

Người lính phơi băng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.