30
Trên chặng cuối cùng, khi chỉ còn cách Moxkva một tiếng đồng hồ
nữa, đoàn tàu kéo một hồi còi dài chạy ngang qua những ngôi biệt thự
vắng vẻ; đám khói trắng của nó lẫn vào đám lá thu, vào khóm rừng
bạch dương màu vàng trong suốt, vào rặng phong dương màu tía, nơi
có mùi nấm thoang thoảng đưa ra. Thỉnh thoảng, một cành phong
dương xum xuê màu huyết dụ vươn ra đến tận đường sắt. Qua những
bụi cây đã thưa thớt, đây đó thấp thoáng những quả cầu thủy tinh trên
các vồng hoa, những cánh cửa sổ biệt thự bị đóng đinh lại, và những lối
đi, những bậc thềm phủ đầy lá úa. Một ga xép vút qua. Hai người lính
mang bạc đà thản nhiên nhìn lên các cửa sổ trên đoàn tàu, và trên chiếc
ghế dài, một thiếu nữ mặc chiếc áo khoác ngắn kẻ ca-rô, vẻ rầu rĩ và bơ
vơ, đang lấy mũi dù vẽ những đường ngoằn ngoèo lên mấy tấm ván ướt
lát sân ga. Qua một chỗ ngoặt, từ sau rặng cây hiện ra một tấm biển gỗ
lớn có vẽ một chai rượu: "Rượu hoa thu Suxtôva không có gì sánh kịp".
Khóm rừng đã lùi về phía sau, nhường chỗ cho những hàng bắp cải dài
màu trắng pha xanh chạy hai bên đường sắt. Tàu chạy qua chỗ ngáng
đường: bên rào chắn có một chiếc xe chở rơm, trên xe là một bà nông
dân mặc áo khoác ngắn của đàn ông cầm cương con ngựa bé nhỏ đang
khịt mũi. Xa xa, dưới một đám mây dài, đã thấy rõ những ngọn tháp
nhọn, và vươn cao lên trên phố là cái mái vòm sáng loáng của nhà thờ
Chúa Cứu thế.
Têlêghin ngồi bên cửa sổ hít thở mùi hương đậm đà của tiết tháng
chín, mùi lá, mùi nấm mốc, mùi khói đốt rơm và mùi đất phủ sương giá
nhẹ buổi bình minh.
Chàng cảm thấy phía sau mình là quãng đường dài của hai năm
thống khổ, và chặng kết thúc của nó là cái giờ chờ đợi diệu kỳ này. Ivan
Ilyits trù tính: đúng hai giờ rưỡi chàng sẽ bấm nút chuông ở cánh cửa
duy nhất ấy - chàng hình dung đó là một cánh cửa gỗ sồi màu nhạt,
phía trên có hai ô kính nhỏ - cánh cửa mà dù chết rồi chàng cũng vẫn lê
tới được.