8
Đasa đang ngồi trong một cái sân nhỏ, trên chiếc thùng gỗ có đề hai
chữ "Dược liệu", hai bàn tay đặt lên đùi, đỏ ửng vì mới rửa nước lạnh.
Hai mắt nhắm nghiền, nàng để mặc cho ánh nắng tháng mười mơn man
trên da mặt. Trên cây xiêm gai trụi lá, nơi cái bóng rợp hắt từ mái nhà
xuống vạch thành một đường thẳng, mấy con chim sẻ no căng cả diều
đang xù lông ra, rỉa cánh, chùi mõm, khoe khoang khoác lác với nhau.
Chúng vừa ở ngoài phố bay vào đây: ở ngoài ấy, trước ngôi biệt thự
một tầng quét vôi trắng, mặt đường phủ đầy những phân ngựa và thóc
vung vãi khắp nơi, muốn ăn bao nhiêu cũng có. Mấy chiếc xe giàn kéo
đến, và bầy chim sẻ hoảng sợ bay lên đậu trên cây phong. Tiếng chim
hót ríu rít. Đasa nghe như một điệu nhạc dễ chịu vô cùng, mà chủ đề là:
dù có thế nào chăng nữa ta vẫn sống.
Nàng mặc một chiếc áo choàng trắng, dây máu loang lổ, khăn bịt đầu
thắt rất chặt xuống tận đôi mày. Trong thành phố, các cửa kính không
còn run lên rè rè vì tiếng đại bác nữa, cũng không còn nghe tiếng bom
máy bay nổ ì ùng. Cơn kinh hoàng của hai ngày hôm ấy đã kết thúc
bằng tiếng ríu rít của bầy chim sẻ. Nghĩ cho sâu nữa, thì thậm chí còn
thấy bực mình: cái lũ chim no căng cả diều này tuồng như coi khinh
con người hay sao ấy... Chíp chiu, chíp chiu, chim sẻ bé mà bé hạt tiêu,
nó mổ tí thóc, bươi chút phân ngựa, nó nhảy qua nhảy lại từ cành này
sang cành khác qua đầu con chim mái, hót với theo vầng thái dương
đang ngả dần về phía chân trời, rồi đi ngủ cho đến sáng - đấy, tất cả sự
khôn ngoan của cuộc đời chỉ có thế...
Đasa nghe thấy tiếng xe giàn lần lượt đỗ ở ngoài cổng. Họ đã chở
thêm thương binh về, khiêng vào biệt thự. Nàng mệt mỏi quá rồi,
không giương nổi đôi mi cong cong đang để lọt vào mắt nàng một ít
nắng màu hồng. Khi nào cần, bác sĩ khắc gọi... Cái ông bác sĩ ấy kể
cũng dễ thương thật: giọng quát tháo thì lỗ mãng, nhưng cái nhìn thì
dịu dàng âu yếm. Vừa rồi ông ấy nói: "Đarya Đmitrievna, ra sân ngay
lập tức, cô chẳng còn làm được cái trò trống gì nữa đâu, ra kiếm một xó