CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 908

phải trông thấy những gương mặt ấy một lần thứ hai nữa - những đôi
mắt sâu hoắm, trắng giã ra vì căm thù, những đôi gò má căng thẳng,
những cái miệng mím chặt đang sẵn sàng quác ra hô: "ura!" Tư lệnh
pháo binh, người chồm quá nửa ra ngoài, ở chỗ tường tháp nước lở ra
một khoảng, giơ tay ra phía sau để ra hiệu cho điện thoại viên: bốn quả
đạn bi! Ông đợi thêm một phút nữa: phải để cho những đoàn quân dày
đặc đang đi đều bước, nhấp nhô theo nhịp trống và sáo quân nhạc ấy
vượt qua đường xe lửa chạy quanh thành phố... Một phút nhỏ nữa
thôi... Miễn sao cái lũ quỷ sứ ấy đừng chuyển sang bước chạy...

- Đồng chí đại đội trưởng ơi - Tôi không nhịn được nữa rồi... Thật

đấy mà.

- Trở vào hào ngay! Rõ đồ...

- Buồn nôn quá... Tôi ra đằng này một chút thôi...

- Tao bắn chết bây giờ, rõ đồ...

- Ấy đừng, đồng chí Ivan Gora! Đừng!

- Cầm lấy súng!

... Viên tư lệnh pháo binh trù tính: những hàng đầu sắp đến chỗ cái

cột trụ kia... Hàng đi trước đã cong lại, nhấp nhô, đoàn người đã bắt
đầu bước lộn xộn... Nheo đôi mắt lại, ông nhìn thấy rất rõ cái cột trụ
nghiêng nghiệng mắc đoạn dây điện... Chính nó quyết định số phận của
toàn thể trận tấn công, số phận của ngày hôm nay, số phận của
Txaritxyn, số phận của cách mạng nữa, mẹ kiếp!... Và đây tên sĩ quan
đi ủng vàng kia trượt qua cái cột trước tiên... Tư lệnh pháo binh xòe
bàn tay ra, rụt người lại, quát bảo điện thoại viên: "Hiệu lệnh!".

Bốn quả đạn bi nổ rất cao trên đầu các đoàn quân đang tiến, in lên

nền trời trong vắt bốn đám mây nhỏ mịn như bông. Một tiếng rền nặng
nề chưa ai từng nghe thấy bao giờ làm cả bầu không khí rung chuyển
dữ dội. Điện thoại viên đánh rơi ống nghe và giơ hai tay lên bưng tai...
Tư lệnh pháo binh giẫm giẫm đôi chân như khiêu vũ, và đôi tay ông
vung lên hạ xuống như đánh nhịp cho một dàn nhạc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.