CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1066

Từ sau bức tường đất sét của một ngôi nhà đã cháy rụi, Ivan Gora

hiện ra, và đi sau anh cách một bước là Agrippina. Họ đi về phía trung
đội yểm hộ trận địa pháo. Ivan Gora bắt đầu nói với các chiến sĩ.
Agrippina đứng bên cạnh anh, người thẳng băng, bàn tay ép sát bên
hông cầm một khẩu súng lục cỡ lớn.

- ... Chưa có lệnh riêng thì tuyệt đối không được nổ một phát súng

nào, - giọng nói sang sảng của Ivan Gora vọng lại. - Tôi báo trước cho
các đồng chí biết: hễ vi phạm lệnh này, sẽ xử bắn ngay tại chỗ... Baikôv
rũ bộ râu mưa bám trông như bạc:

- Anh em phải biết gờm cô gái cầm súng lục kia: cô ta sẽ bóp cò

không thương tiếc. Anixya bẻ lại:

- Sao lại giễu chị ấy? Agrippina là một đồng chí rất tốt... Ivan Gora

quay trở lại khẩu đội pháo, dáng nghiêm trang đến nỗi họ bất giác đứng
nghiêm lại, Agrippina bám sát theo từng bước một, như thể đã được
xích vào chồng. Khẩu pháo thứ nhất được đặt trên một thứ giàn kỳ lạ
chứ từng thấy, ghép bằng những tấm ván đóng vào nhau và những cái
bánh xe giàn, xung quanh ngổn ngang những cưa, rìu, gỗ vụn, Ivan
Gora nhìn cái kỳ quan này, chớp mắt liền mấy cái rồi hỏi:

- Cái gì thế này?

- Phát minh của chúng tôi đấy, đồng chí chính ủy ạ, - Baikôv đáp. -

Đại loại cũng như cái tháp pháo quay được ở trên chiến hạm ấy...

- Bánh xe giàn để làm gì?

- Để quay súng cho nhanh. Cái này đắc dụng lắm...

- Được, được. - Ivan Gora lại đi tiếp. Agippina bám sát gót chồng.

Baikôv đưa mắt chỉ theo:

- Tôi cùng ở đội kịch với chị ta. Thế nhưng chính ủy thì tôi không sợ

mà chỉ sợ chị ta thôi... Mắt tròn như mắt chuột, không biết thương xót
là gì... Chao ôi, đàn bà, đàn bà... Chúng ta đánh nhau vì cái gì?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.