CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1090

- Bẩm tướng công ngay trước mặt khách sạn "Xavoi" có một hiệu

buôn, khi bán thì chỉ lấy vàng và kim cương, nhưng khi mua thì lại trả
tiền giấy của chính quyền sông Đôn mà lại trả giá quá hời nữa là
khác...Phẩm chất của những tờ giấy bạc này rất đáng ngờ: nó mới quá...

- Ông thì bao giờ cũng nghi ngờ, Vitali Vitaliêvits ạ, - Đênikin trả

lời, giọng bực tức (ngài đang duyệt lại những bản in thử các thông báo
quân sự - vừa rồi người ta đã đánh chết một tên Do-thái nào đấy mà
không cho tôi biết, về sau mới vỡ nhẽ hắn chẳng phải là Do-thái do-
thiếc gì, mà chỉ là một anh trang chủ ở Orel... người Orel thỉnh thoảng
cũng có người tóc đen, thậm chí còn giống người Tzygan là khác...
Chà, các ông thì thật!...

- Bẩm tướng công, chúng tôi chót nhầm, xin tướng công thứ lỗi...

Thế thì cái cửa hiệu ấy, giấy môn bài là do tên đầu cơ Paprikaki lấy, và
chúng tôi đã xác minh được rằng chủ hiệu thực sự, kẻ đã đầu tư vào xí
nghiệp thương mại này một số vốn rất khả nghi (đến đây viên tư lệnh
cúi xuống đến mức tối đa, trong chừng mực cái thân hình to béo của
ông ta cho phép) là một người Pháp: Piôtr Petrôvits Jirô.

Đênikin ném tập bản in thử xuống mặt bàn:

- Này ông đại tá, chỉ vì những chuyện vặt nào đấy, chỉ vì mấy sợi dây

chuyền và mấy chiếc nhẫn nào đấy, mà ông muốn làm hỏng cả mối
bang giao giữa ta với nước Pháp hẳn! Ông còn giở trò gì nữa với cái
cửa hiệu ấy?

- Bẩm tôi đã cho niêm phong tủ két lại...

- Phải bóc niêm phong ngay lập tức, và xin lỗi người ta... Mà phải

sao cho...

- Xin tuân lệnh... Viên tư lệnh rón rén bưng cái bụng phệ ra khỏi

phòng. Quan tổng tư lệnh hồi lâu hãy còn gõ mấy ngón tay lên tập
thông báo quân sự, bộ ria bạc run run.

- Cái dân bịp bợm! - ngài nói, không rõ định ám chỉ người Nga hay

là người Pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.