CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 172

niệm như vậy. Dù có phải chịu một nhục hình ghê gớm đến đâu đi nữa
cũng còn hơn là sống với cảm giác ghê tởm này. Đầu nàng nóng bừng,
và nàng cứ muốn cào bóc cho sạch cái lớp mạng nhện mà nàng có cảm
giác như đang bám lên mặt lên cổ, lên khắp mình mẩy.

Cuối cùng ánh sáng lọt qua những khe cửa chớp đã rõ hẳn. Trong

nhà bắt đầu có tiếng cửa mở ra đóng vào từ nhiều phia vẳng lại. Có
tiếng gọi sang sảng: "Matriôsa, đem nước vào đây..." Nikôlai Ivanôvits
đã dậy, và đang đánh răng ở bên kia tường. Đasa rửa mặt, đội chiếc mũ
kéo sụp xuống tận mắt và đi ra bờ biển. Nước biển trông như sữa, cát
thì âm ẩm. Không khí phảng phất mùi rong. Đasa rẽ ra đồng và đi dọc
con đường cái. Từ phía trước một cỗ xe nhẹ thắng một ngựa đang
phóng tới, bánh xe tung bụi lên mù mịt. Trên ghế xà ích là một người
Tatar, và sau lưng hắn là một người vai rộng mặc toàn đồ trắng. Nhìn
cỗ xe đang lại gần Đasa nghĩ như trong giấc mơ (hai mắt nàng cứ ríu lại
vì nắng, vì mệt): "Lại một người tốt lành, sung sướng nữa. Thôi thì cứ
để cho họ tốt lành, sung sướng" - đoạn nàng tránh sang một bên đường.
Chợt trên xe có tiếng kêu lên hốt hoảng:

- Đarya Đmitrievna! Có ai nhảy xuống đất và chạy lại. Nghe giọng

nói ấy, Đasa thấy tim mình lịm đi, hai chân bủn rủn. Nàng quay lại,
Têlêghin đang chạy về phía nàng, với nước da rám nắng, gương mặt
xúc động, với đôi mắt xanh lam, quen thuộc, thân

thiết đến nỗi Đasa đặt ngay hai tay lên ngực chàng, áp má vào lòng

chàng và òa lên khóc to như trẻ con.

Têlêghin nắm chặt lấy hai vai nàng. Khi Đasa cất tiếng nói đứt quãng

toan phân trần điều gì, chàng nói:

- Thôi, Đarya Đmitrievna ạ, để sau. Chuyện ấy không quan trọng.

Ngực áo vét-tông của chàng ướt đẫm nước mắt Đasa. Và nàng thấy nhẹ
hẳn lòng.

- Anh đến chỗ chúng tôi đây à? - Nàng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.