CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 310

hơi chồm lên và gió phà vào mặt - tự do, cuộc sống đang ở trước mặt
họ! - Đasa tái mặt đi, cầm chặt lấy tay chàng.

- Chúng em sẽ không bao giờ để cho anh đi đâu nữa!

Têlêghin cười.

- Nếu họ gọi lại thì chẳng còn có cách gì. Tôi chỉ hy vọng là họ sẽ

cho tôi làm ở một xưởng máy quốc phòng nào đấy.

Chàng rụt rè siết tay nàng. Đasa nhìn đăm đăm vào mắt chàng, má

hơi ửng hồng, rồi rụt tay lại.

- Sao anh không hút thuốc? Em lấy diêm nhé.

Nàng nhanh nhẹn đi sang phòng bên và trở lại với một hộp diêm, đến

đứng trước mặt Ivan Ilyits rồi cầm đầu mút một que diêm đánh lên.
Que diêm gãy. Que thứ hai cũng chịu cái số phận ấy - cái chị Liza nhà
ta mua diêm ở đâu mà chán thế! - cuối cùng cũng có một que diêm
cháy được. Đasa thận trọng đưa ngọn lửa vào đầu điếu thuốc lá của
Ivan Ilyits. Ánh lửa diêm chập chờn trên cằm nàng. Têlêghin lim dim
đôi mắt rít vài hơi cho thuốc cháy. Trước đây chàng không hề biết là
người ta có thể vui sướng đến như vậy trong khi châm một điếu thuốc
lá.

Trong suốt thời gian ấy Katya ngồi im ngắn Đasa và Têlêghin. Nàng

rất mừng, rất mừng cho Đasa, nhưng lòng nàng vẫn buồn rười rượi.
Hình ảnh Vađim Pêtrôvits Rôtsin vẫn không phai mờ trong ký ức nàng,
nàng vẫn không quên nổi Rôtsin như nàng vẫn hy vọng, không quên
được một chút nào: chàng cũng ngồi với hai chị em cạnh bàn ăn như
thế này, và cũng có lần nàng lấy diêm cho chàng hút thuốc, cũng tự
mình đánh lên cho chàng mà không gãy mất một que nào.

Đến mười hai giờ Têlêghin ra về. Đasa ôm hôn chị rõ mạnh rồi về

buồng đóng cửa lại. Nằm trên giường, gối đầu lên hai bàn tay, nàng
thấy mình giờ đây đã ngoi được lên khỏi cái vực u minh buồn tẻ trong
đó thời gian ngưng đọng hẳn lại. Xung quanh hãy còn hoang dã trống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.