CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 309

- Thưa cô, cô có khách.

Đasa buông một tiếng thở dài và đi sang phòng ăn, người thấy nhẹ

lâng lâng, như thể chân không chạm xuống sàn nhà nữa. Katya trông
thấy Đasa trước và mỉm cười với nàng. Ivan Ilyits nhổm dậy, chớp mắt
rồi đứng thẳng người lên.

Chàng mặc một chiếc áo vét dạ mới, vai quàng chiếc nịt da mới, râu

cạo nhẵn, tóc cũng mới cắt. Bây giờ càng thấy rõ chàng cao lớn, rộng
vai và gọn gàng trong bộ quân phục bó sát vào người. Dĩ nhiên đây là
con người hoàn toàn mới. Đôi mắt trong sáng của chàng có cái nhìn
cương nghị, miệng chàng thẳng và sắc nét, hai bên mép có hai nếp nhăn
nhỏ và sâu. Tim Đasa bắt đầu đập mạnh: nàng biết rằng hai nếp nhăn ấy
là vết tích của những ngày chết chóc, kinh hoàng và đau khổ. Bàn tay
chàng rắn rỏi và mát lạnh.

Đasa lấy ghế ngồi bên cạnh Têlêghin. Chàng để hai tay trên khăn trải

bàn, đan chặt mấy ngón tay vào nhau, rồi nhìn Đasa, chàng kể lại rất
nhanh, rất vắn tắt về thời gian bị giam cầm và về cuộc tẩu thoát ra khỏi
trại giam. Đasa ngồi sát bên chàng, nhìn chăm chăm vào mặt chàng,
miệng hé mở.

Trong khi kể, Ivan Ilyits cảm thấy tiếng mình vang lên như tiếng

người nào khác, từ rất xa, và bản thân chàng xúc động dữ dội. Và bên
cạnh chàng, với vạt áo dài khẽ chạm vào đùi chàng, là một con người
mà không lời nào có thể diễn tả được -một người con gái mà chàng
không thể nào hiểu được, tỏa ra một cái gì ấm áp khiến chàng chóng
mặt.

Ivan Ilyits kể chuyện suốt buổi tối, Đasa chốc chốc lại ngắt lời

chàng, hỏi lại, chập hai tay vào nhau, đưa mắt nhìn sang chị.

- Katyusa, chị hiểu không - tuyên án xử bắn đấy!

Khi Têlêghin miêu tả lại cuộc vật lộn để chiếm lấy chiếc xe hơi, cái

khoảng khắc ngắn ngủi ngăn chia giữa sống và chết, rồi lúc chiếc xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.