CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 307

xúc ấy truyền một luồng hơi ấm vào lòng chàng, khiến máu chàng dồn
lên mặt. Chàng siết bàn tay ấy rồi đi ra phòng ngoài, nhưng ra đến cửa
chàng ngoái lại. Đasa đứng quay lưng về phía ánh sáng, rụt rè nhìn theo
chàng.

- Tôi đến lúc bảy giờ có được không. Đarya Đmitrievna? Nàng gật

đầu, Ivan Ilyits đi nhanh ra thềm, rồi bảo anh xà ích:

- Ra khách sạn. Khách sạn nào kha khá ấy, sang nhất ấy!

Ngồi tựa hẳn lưng vào ghế xe, hai tay đút vào ống áo khoác, chàng

nhoẻn rộng miệng cười. Có những cái bóng gì xanh xanh - người qua
đường, cây cối, xe cộ - bay lượn trước mắt chàng. Một làn gió lành
mạnh và đượm mùi thành phố Nga thổi hiu hiu vào mặt chàng mát
rượi. Ivan Ilyits đưa tay lên mũi, bàn tay còn giữ hơi ấm của tay Đasa,
và cười lớn: "Một phép thần thông!".

Trong khi đó Đasa, sau khi tiễn chân Ivan Ilyits, trở về đứng bên

khung cửa sổ trong gian phòng khách. Trong đầu nàng cứ có tiếng ong
ong, không tài nào định thần lại được để nhận thức cho rõ sự việc vừa
xảy ra là thế nào. Nàng nhắm nghiền mắt lại rồi bỗng kêu một tiếng,
chạy vào phòng ngủ của chị.

Êkatêrina Đmitrievna ngồi bên cửa sổ khâu áo, vẻ trầm ngâm. Nghe

tiếng chân Đasa, nàng hỏi, đầu vẫn không ngẩng lên:

- Đasa, có ai đến gặp em thế? Rồi nàng nhìn em chăm chăm, và nét

mặt nàng run run.

- Anh ấy... Chị không hiểu sao? Anh ấy đấy mà... Ivan Ilyits đấy.

Katya buông chiếc áo đang khâu xuống từ từ chấp hai tay lại.

- Katya, chị có thể tưởng tượng được không: em không thấy mừng

mà chỉ thấy sợ, - Đasa nói, giọng trầm trầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.