CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 672

chập chờn trước mắt nàng như qua một làn sương mù. Tuy vậy nàng
vẫn thấy lòng thư thái vì cái tình trạng tê liệt mụ mẳm đã chấm dứt, và
những sự biến không thể hiểu được đã cuốn nàng vào cái bánh xe ma
quái của nó, ném nàng vào một cuộc sống kỳ ảo và dữ dội.

Hai người đàn bà đi dép cỏ đang đi ngược lại phía nàng như hai cái

bóng ảo đăng. Họ quay lại nhìn nàng và khẽ nói.

- Thật không biết dơ, say đến nỗi đi không vững nữa.

Kế đến là một bà cao lớn có bộ tóc hoa râm quấn thành tổ chim,

xung quanh đôi môi hum húp hằn lên những nếp nhăn bi đát, chiếc váy
dài màu đen vá bằng một thứ hàng khác, trông như thể cố ý. Dưới tấm
khăn san, một múi buông xuống tận đất, bà ta ôm một chồng sách. Đi
ngang Đasa bà ta nói khẽ:

- Có Rôzanôv cô có lấy không, sách cấm đấy, có cả toàn tập

Vlađimia Xôloviôv...

Đi một quãng nữa thấy một ông già đang cúi xuống một chiếc ghế đá

đặt bên hè, làm gì không rõ. Khi đi ngang qua, Đasa thấy trên ghế có
hai người lính hồng quân nằm kề vai nhau ngủ rất say, mồm há hốc,
súng gác giữa hai bắp đùi; mấy ông già đang thì thầm chửi rủa họ
những câu thậm tệ.

Sau rặng cây, một ngọn gió khô khan thổi bụi bay là là trên mặt đất.

Một chuyến xe điện hiếm hoi khua mấy tiếng chuông rời rạc, cái bậc
lên xuống đã gẫy kéo lê loẹt quẹt trên đá lát đường. Những chùm lính
xám xịt bám trên các cửa xe, ngồi cả lên tấm lá chắn ở phía sau. Trên
mái đầu đồng đen của Puskin nhảy nhót mấy con chim sẽ thờ ơ với
cách mạng.

Đasa rẽ vào phố Tverxkaia. Từ phía sau một đám bụi phả vào nàng

kéo theo cả một mớ giấy vụn bay lả tả quanh người nàng và cứ thế theo
nàng đến tận hiệu cà-phê "Bôm", thành trì cuối cùng của cuộc sống cũ
vô tư lự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.