CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 784

mạng, cả cái quê hương này của thủy thủ lại có thể chìm xuống đáy bể
mà không bắn một phát súng nào, không hề kháng cự.

Thủy thủ Hắc hải không có lòng dạ nào lại bình tĩnh đành tâm tự tiêu

diệt đi như vậy. Họ đã gào lên bao nhiêu câu phản kháng phẫn nộ, họ
đã xé rách bao nhiêu tấm áo sọc trên những lồng ngực xâm chàm của
họ, đã đấm thùm thụp lên ngực họ biết bao nhiêu lần, họ đã uất ức giẫm
nát bao nhiêu chiếc mũ có dải lụa phất phới ở phía sau của họ trong
những ngày đau khổ ấy...

Từ mờ sáng cho đến sẩm tối, khi ánh mặt trời lặn nhuộm một màu đỏ

rực lên làn nước tím thẫm của cái biển Đen đáng nguyền rủa bây giờ
chẳng còn là của họ nữa, từng đám đông dày đặc gồm những thủy thủ,
những lính cựu lục quân và những thợ bến tàu nhốn nháo lên suốt dọc
bờ xây của hải cảng.

Các hạm trưởng và sĩ quan mỗi người nhìn nhận sự việc một cách:

phần đông thì trong thâm tâm có xu hướng muốn đi đến Xêvaxtôpôl
nộp tàu cho quân Đức; phần thiểu số, do hạm trưởng khu trục hạm
"Kerst" là thượng úy Kukel đứng đầu, hiểu được cái thế không sao
tránh khỏi việc tự hủy diệt và cái ý nghĩ lón lao của hành động này đối
với tương lai. Họ nói:

"Chúng ta phải tự sát - nghĩa là tạm thời gấp cuốn lịch sử Hạm đội

Hắc hải lại mà không để cho nó hoen ố..."

Trong những cuộc mít tinh hùng vĩ và rầm rộ như bão táp này, sáng

người ta quyết định một đằng, chiều lại quyết định một nẻo. Được hoan
nghênh nhất là những người ném mũ xuống đất quát lớn:

"... Các đồng chí! Chúng ta mặc xác bọn Moxkva. Chúng nó giỏi thì

cứ tự vẫn. Chứ chúng ta nhất định không chịu nộp hạm đội. Chúng ta
sẽ chiến đấu với quân Đức đến phát đạn cuối cùng..."

"Urrra!..." - tiếng hoan hô vang rền khắp hải cảng.

Thời hạn thi hành yêu sách của tối hậu thư còn bốn này nữa thì hết.

Tình hình hỗn loạn trở nên đặc biệt nghiêm trọng khi có hai nhân vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.