CON ĐƯỜNG ĐÊM - Trang 107

Janet Dailey

Con đường đêm

Dịch giả: Trần Mậu

Phần IV - Chương 17

Lana lách qua những thân cay to đổ bóng về dãy chuồng ngựa. Cô lắng
nghe bầy chim đậu trên cành cây hót líu lo nhưng chẳng nhìn thấy con nào.
Lá cây quá rậm rạp. Cô mặc quần bò đi ủng mới, mặc áo lụa màu kem. Mũ
cô đội giống mũ người Argentina hơn là mũ người chăn bò ở miền tây
hoang dã. Đến gần sân, cô nghe thấy nhiều giọng nói. Lana lắng tai nghe cố
nhận ra có Hawk trong đó không. Nhưng đó là Chad, mẹ anh ta và Tom
Rawlins đang đi về phía ngôi nhà chính
Lana quay đi, sáng nay cô chưa gặp Chad và Katheryn. Cô muốn đi một
mình. Cả ba người đang tập trung vào câu chuyện của mình. Cô hy vọng họ
không nhận ra cô
- Lana!
Nghe Chad gọi, cô quay lại vẫy tay:
- Chào anh! - rồi cô đi tiếp
- Cô đợi tôi với!
Câu chào chưa đủ đối với Chad, anh ta chạy đuổi theo cô. Lana dừng lại
khi nghe tiếng chân anh ta. Đang ở trạng thái vui vẻ, cô chẳng cảm thấy
khó chịu mặc dù không hề muốn gặp anh ta lúc này. Trông Chad tươi tỉnh
và lịch sự. Khi đến bên cô, trên mặt anh ta thoáng nụ cười dò hỏi:
- Cô đi đâu thế?
- Tôi ra chuồng ngựa. Tôi muốn đi ngựa một lát - May ra cô sẽ gặp Hawk -
Tôi đã báo Carol biết rồi cơ mà!
- Nhưng sắp tới giờ ăn trưa rồi!
- Sáng nay tôi ngủ quên và vừa mới ăn sáng xong. Tôi sẽ bỏ bữa trưa nay -
Cô vừa ngấu nghiến bữa sáng vì quá đói bụng
- Trông cô cũng không còn mệt mỏi nữa - Chad nói, ánh mắt đầy vẻ thán
phục, khao khát - Sắc mặt cô đã lại hồng hào. Nghỉ ngơi làm cô khoẻ lại.
Tôi rất mừng đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.