CON ĐƯỜNG ĐÊM - Trang 108

- Đúng. Tôi thấy người rất khoan khoái - Cô lắc đầu, cười phá lên
- Cô nhất định muốn cưỡi ngựa bây giờ à? Nếu cô đợi được tới sau bữa trưa
thì tôi sẽ đi cùng. À, còn chứng bị chuột rút sao rồi? - Ánh mắt anh ta lướt
xuống đùi cô bó gọn trong chiếc quần bò chật
- Tôi vẫn còn hơi đau - Lana đáp - nhưng tôi tin nếu hôm nay đi ngựa thì cơ
bắp lại giãn ra như thường. Cảm ơn anh. Nhưng tôi không thể nhận lời anh.
Tôi đi một mình được mà
- Tôi nghĩ cô cưỡi ngựa một mình không hay đâu. Rất dễ đi lạc ở vùng này
đấy! Bây giờ điền trang chúng tôi có rất nhiều việc phải làm quá, nên
không thể đủ người để lưu tâm đến cô.
- Tôi không hề nghĩ tới điều đó - cô bặm môi - Tôi đợi anh vậy!
- Cô vào nhà đi, và uống ly cafe hay trà trong lúc tôi ăn trưa - Bàn tay anh
ta nắm cánh tay cô để kéo đi
- Tôi muốn ở ngoài này! - Cô từ chối - Phong cảnh đẹp quá, không nên bỏ
phí hoài.
Khi quay được định đi tiếp, cô thấy một người đàn ông đi lên:
- Ai ở kia đấy?
Chad nhìn theo ánh mắt cô:
- Trông giống người da đỏ - Anh ta nói, vẻ miễn cưỡng - Có lẽ anh ta tìm
việc làm. Thằng ngốc này không được bén mảng tới đây. Rawlins sẽ đuổi
hắn đi ngay bây giờ.
Khi người đàn ông tiến lại gần, Lana cố nhớ đã gặp người này ở đâu rồi.
- Tôi nghĩ tôi biết ông ấy - Cô thì thầm
- Cô quen ông ta? - Chad ngạc nhiên hỏi cô - Sao cô lại quen biết người da
đỏ?
Cô chăm chú nhìn tấm khăn choàng bẩn thỉu quàng lên đôi vai gù của ông
ta. Đúng ông ấy rồi. Cả cái lông xơ xác cài lên mái tóc muối tiêu. Điều
khác duy nhất với ngày ấy là bây giờ người đàn ông này không say rượu.
- Tôi không quen biết trực tiếp ông ấy. Nhưng tôi gặp ông ấy một lần khi đi
cùng bố anh
- Cô gặp ông ta ở đâu? - Giọng hỏi sẵng của anh ta làm cô ngạc nhiên
- Ở viện bảo tàng. Có sao không? - cô nhăn trán suy nghĩ về sự tức giận mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.