CON ĐƯỜNG ĐÊM - Trang 164

- Tim em còn đập loạn không? - Mắt Hawk mỉm cười
- 100 nhịp một phút - Lana thú nhận.
- Em đổ nước vào chai, trong khi ấy anh đi cắt cỏ cho ngựa - anh đưa cô
chai nước
- Anh không sợ để lại dấu vết và khi trở lại họ lần mò ra chúng ta à? - Cô
hỏi
- Họ đã đi ngang dọc khe núi, do đó không thể phân biệt được dấu vết của
họ với dấu vết của chúng ta để lại - Anh nói làm cô yên lòng
Anh rút con dao thợ săn vẫn dắt bên sườn, cắp cái chăn đi lại chỗ đám cỏ
mọc cao đã ngả vàng dưới mấy gốc cây. Lana cầm chai đi mấy bước tới chỗ
lấy nước, nơi nguồn nước phun lên khỏi mặt đất, nước chảy qua vài tảng đá
vào một hố trũng, giống như bồn tắm. Trong nhiều năm nước đã xói thủng
mạch chảy thoát ở phía cuối đằng kia của cái ao nhỏ. Ở đó nước chia ra
chảy vào nhiều rãnh sáng bạc lấp lánh và biến mất dưới đám cỏ cao.
Lana nhúng chai nước, lắng nghe tiếng nước đuổi không khí trong chai.
Nước lạnh như băng. Cô vốc tay lấy nước uống vài ngụm, rồi cô đắp nước
lên mặt. Lana rùng mình. Nước mát lạnh làm cô tỉnh táo hơn. Khi đầy chai
nước, cô dựng chai bên chân vách khe và đi lại chỗ Hawk đang bận rộn.
Sau bụi cây, cô thấy một túp lều. Một túp lều nhỏ hơn ở cạnh đó thu hút sự
chú ý của cô:
- Anh Hawk, cái gì đây? - Cô chỉ tay về phía túp lều nhỏ - Nhà để rơm à?
Hawk ngẩng đầu nhìn lên và lại tiếp tục công việc. Rồi anh nói mà không
quay đầu lại phía cô:
- Không phải, đó là nhà xông
- Nhà xông là cái gì? - Lana không hiểu.
Câu hỏi của cô làm anh thích thú:
- Là cái như tên gọi của nó. Là ngôi nhà để xông cho toát mồ hôi - Hawk
ngừng tay - Em có thể nói đó là một dạng tắm hơn của người Navajos.
- Nghe thấy đã thấy thích rồi - Cô thì thầm khao khát - Em nghĩ có lẽ rất
lâu rồi chẳng ai sử dụng nó nữa
- Không phải, anh vẫn sử dụng nó mỗi lần tới đây - Anh cắt cỏ, buộc thành
từng bó quẳng lên tấm chăn đệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.