CON ĐƯỜNG ĐÊM - Trang 162

- Ông biết phải tìm nó ở đâu bây giờ không? - Câu hỏi của Short nghe nản
chí.
- Tôi nhớ J.B từng nói tới một vài nơi trong núi có nước. Nếu trước đấy
không tìm ra dấu vết của nó, chúng ta phải tìm ra những nơi có nước này. -
Rawlins cố thuyết phục Short.- Thôi đi tiếp thôi.
Có tiếng da yên ngựa cọ vào nhau ken két và tiếng ngựa lội qua dòng nước.
Rồi mặt đất rung ngân tiếng vó ngựa. Hawk đợi tới khi những tiếng động
mất hẳn. Anh buông Lana ra để cô đứng dậy được quan sát hai người cưỡi
ngựa đang đi xa dần.
- Họ đi xa rồi à? - Lana hỏi tràn trề hy vọng lúc anh quay lại nhìn cô
- Anh không biết chắc. Em cho ngựa ăn uống nhé - Anh nói và quàng tấm
chăn lên quanh vai
- Anh đi đâu đấy?
- Có thể chỉ vì tò mò - Hawk đùa - Anh chỉ muốn chắc chắn xem chúng đi
hay chưa hay chỉ giả vờ nói chuyện vậy để lưa chúng ta. Anh về ngay thôi -
Anh nói rồi đi men theo con đường nhỏ xuống khe núi.
Nửa giờ sau Hawk trở về:
- Họ đi rồi - Anh quả quyết và như vậy là đã trả lời câu hỏi câm lặng trong
mắt cô. - Họ đi lên núi về phía tây. Trong việc này Rawlins đã mắc bẫy
chúng ta. Chúng ta sẽ được yên ổn vài ngày.
Lana nhận thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh khi anh vừa nói vừa
ngáp dài. Những đường nét quanh mắt anh hằn sâu xuống thành nụ cười
mỉm:
- Nếu có cafe và đồ ăn nóng, em sẽ thấy thế nào?
Trong lúc cô thái thịt hun khói đem theo, Hawk đốt đống lửa nhỏ. Hai
người truyền tay uống cốc cafe, đợi thịt hun khói rán cháy cạnh trên chảo.
Lana lấy nước hoà bột trứng đổ lên trên mỡ thịt hun khói của mình. Đó là
bữa ăn ngon miệng nhất của cô từ nhiều năm nay.
- Còn mấy ngụm cafe cho em đây! - Hawk đưa cốc cho cô
- Chúng ta hết nước rồi - Cô nói trước khi uống cafe, khoan khoái thưởng
thức hương vị của nó. Nó làm cô sống lại, nhưng cơ bắp cô còn tê mỏi vì tư
thế ngủ khó chịu đêm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.