CON ĐƯỜNG ĐÊM - Trang 39

Người đàn ông trông có vẻ buồn rầu.
- Cháu đã nói điều gì sai chăng? – Cô gái nhíu mày hỏi
- Sao cơ? – Ông hỏi, như không hiểu ý cô gái – Không đâu! – Ông tiếp lời
– Lối rẽ đây rồi.
Ông lái câu chuyện sang đề tài khác:
- Cách đây vài năm ở đây chỉ toàn cỏ dại và xương rồng. Bây giờ cô hãy
nhìn xung quanh mà xem
Lana hỏi:
- Bác sinh trưởng ở Phoenix à?
- Không, tôi sinh ra ở miền bắc Arizona. Thế còn cô?
- Cháu quê ở Colorado, thành phố Denver – Cô lượn chiếc xe vào lối rẽ
- Cô ở đây lâu chưa? Tên cô là gì?
Cô gái ngập ngừng, nhưng sau tất cả những gì cô đã kể cho ông nghe thì cô
cũng có thể cho ông biết tên cô:
- Tên cháu là Lana Marshall. Cháu đã ở đây sáu tháng rồi.
- Cô thích ở đây không?
- Ở đây nóng bức lắm – Lana thở dài thừa nhận
- Nóng bức gần bằng trong địa ngục – Người đàn ông cười
- Cháu nhớ núi đồi, tuyết và rừng cây – Cô thú nhận khi nghĩ về việc này.
- Cô đã tìm được bạn bè chưa?
- Có mấy người bác ạ - Thực ra không được bao, nhưng Lana không muốn
nói về việc này. Bạn thường cô làm quen rất nhanh, nhưng ở thành phố này
cô chưa ở đủ lâu để làm quen với nhiều người khác.
Công trường xây dựng hiện ra phía bên phải. Lana đi xe chậm lại.
- Cô cho tôi xuống cạnh túp lều kia.
Ánh sáng chiếu hắt qua cửa sổ. Dưới dòng chữ “văn phòng” lại hiện ra
dòng chữ Falcon Construction Company với dấu hiệu con chim. Hai chiếc
xe màu vàng và một xe Cadillac đen đậu ở đó. Lana dừng lại bên cạnh văn
phòng công trường
- Chúng ta đến nơi rồi – Cô gái mỉm cười với người đàn ông
Tay ông đặt vào chốt mở cửa, ông đáp lại nụ cười của cô gái và nỗi buồn
biến mất khỏi đôi mắt ông:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.