CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 382

“Câm đi.”

“Mày cũng câm đi.”

“Heo đụ má mày.”

“Dê đụ má mày đẻ ra mày.”

“Câm đi.”

“Sao mày cứ biểu mọi người câm?”

“Mày cũng câm đi!” họ chìm vào im lặng một lát. Gió thổi cửa trước
đập vào tường làm cong bản lề. Sau đó, các cô lại tiếp tục nhục mạ
nhau bằng kiểu nói mỉa mai, giọng họ sắc hơn thủy tinh. Một người
đốt thuốc. Có sự yên ắng tạm thời suốt cuộc cãi cọ chán ngắt đó khiến
gió rên rỉ trên cây. Sau đó khắp vùng, dế bắt đầu tiếng rền của chúng.
Suốt lúc yên tĩnh đó, Bà chủ Koto đi vào bằng cửa sau, tay cầm đèn
lồng. Trông bà bự chảng, như thể bằng cách nào đó mà bà phồng lên
trong bóng tối. Mặt bà sáng lên. Bên ngoài, tôi thấy người giao rượu
cọ, xe đạp ông có mấy sợi thừng vắt qua ràng lủng lẳng thùng chứa
rượu.

“Không đèn hả?” Bà chủ Koto hỏi.

Bà đến gần tôi, soi đèn vào mắt tôi.

“Vậy mày dậy rồi hả?”

“Dạ, cám ơn bà.”

“Thấy đỡ hơn không?”

“Có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.