CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 401

Tôi chỉ người phụ nữ có nụ cười mãi tươi nở, có mái tóc xanh lam mà
đã biến mất giữa các cây lựu và tiếng hợp xướng của hoa hồng. Đầu
cô trở thành đám mây hiu quạnh.

“Có ai ở đó đâu,” mẹ nói.

“Có đó mà.”

“Mẹ đưa con về.” Tôi không nói gì. Bà nhấc tôi lên vai. Tôi vẫn thấy
được đầu người phụ nữ, vẫn nghe các giọng trong khu vườn nồng
nàn, vẫn nghe các khúc thơ phổ nhạc hoa hướng dương của họ. Tôi
thấy các cô gái ngọt ngào nhảy điệu taranten

[21]

trong cánh đồng sao

chổi. Người phụ nữ quay đầu lại trao tôi nụ cười cuối trước khi tan
biến hẳn trong tiếng nhạc của dòng ngân hà. Không trung trở nên
trống vắng điều bí ẩn. Tôi nghe các nốt nhạc sáo khoan thai cuối cùng
bồng bềnh băng qua hồ của các tấm gương xanh lục. Mẹ đưa tôi về
qua con đường sình lầy và đổ nát, qua cơn lũ nhẹ, dưới hợp âm của
các vì sao sũng nước. Mẹ im lặng. Tôi ngửi thấy mùi rãnh mương và
vữa thô của các ngôi nhà bị ăn mòn. Sau đó tất cả còn lại cho tôi là
một thế gian chìm trong cảnh nghèo khốn, một vầng trăng xà cừ cùng
đêm dài trước lúc hừng đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.