CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 403

MỘT

THẦN MƯA TÀN NHẪN ĐẾN HAI TUẦN. Mưa quá nhiều đến

nỗi bầu trời tựa biển cả dường như không bao giờ hết được nước.
Buổi tối nước rỉ qua trần nhà, rồi chẳng mấy chốc chúng tôi nhận ra
đầy lỗ dột. Mẹ phải hi sinh mấy cái thau và nồi nấu ăn để hứng nước.
Trong phòng nhiều đồ chứa đến nỗi hầu như không di chuyển được.
Vài cái gần giường, vài cái giữa phòng, vài cái trên tủ chè. Chúng tôi
phải dời dây treo đồ và giày ống của ba.

Một đêm, lúc tôi đang ngủ thì mưa dột xuống đầu. Dường như mưa
đang phá hủy dần và ăn qua các chỗ mới trên mái tôn. Tôi phải dời
chiếu. Nhiều khi mưa lớn quá, nước dột đầy hết mấy đồ chứa, tràn ra
làm sàn nhà sũng nước. Lúc mới bị vậy, tôi tỉnh dậy tưởng mình làm
ướt chiếu. Nỗi kinh ngạc của tôi gần như nỗi kinh khiếp khi tôi tưởng
mình đái dầm nhiều đến vậy. Tôi dậy, âm thầm cố lau cho sạch nước
đái. Mẹ thức. Tôi mắc cỡ. Sau đó, tôi nhận ra trò lừa của thần mưa đã
chơi khăm mình.

Mưa trút xuống ghê gớm, tôi không ngủ lâu được trên sàn, phải chen
lên cái giường đơn nằm chung ba mẹ. Lúc bị thêm nhiều lỗ dột thì
chúng tôi cứ phải dời giường quanh phòng. Mưa thành ra dễ sợ đến
nỗi chúng tôi chẳng kiếm được chỗ nào không dột. Cuối cùng, chúng
tôi chịu thua chuyện di dời, chịu để mưa dột vào chân. Ba than với
chủ nhà, nhưng ông chỉ dọa tăng tiền nhà nếu mà sửa mái. Chúng tôi
còn không kham nổi tiền thuê hiện thời, cho nên không còn lựa chọn
mà ổn định tư tưởng để bị ướt nhẹp suốt đêm.

Nhiều buổi sáng, chúng tôi dậy phát hiện ốc sên nhỏ, giun và rết bò
quanh phòng. Ốc sên nhỏ xuất hiện trên tường. Trong đồ chứa chúng
tôi thấy mấy con cá nhỏ xíu. Ba quả quyết rằng một kẻ thù đang cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.