CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 405

Trên đường đi học về vào một ngày mưa nặng hạt, tôi đi ngang qua
quán Bà chủ Koto. Nhiều xe hơi đậu bên ngoài. Qua tấm mành, tôi
nhận ra các cô môi son má phấn và những người đàn ông mặc đồ
sáng. Tôi không thấy Bà chủ Koto. Lúc đi ngang quán, có một tia
chớp trên trời, nó rạn gãy bên trên tôi. Tôi chạy về phía rừng nhưng
gió mạnh quá, bốc tôi lên rồi quăng ra đất. Tôi đứng dậy, choáng
váng. Ngay lúc đó, tôi nghe có tiếng kẽo kẹt khiếp đảm. Sau đó, một
cây đổ xuống với chuyển động chậm chạp như trong mơ, rồi đổ sụp
xuống mấy cây khác. Cành lá cây chặn luôn đường sau lưng tôi. Tôi
chạy về hướng tia chớp sáng rực. Tôi chạy trong nước. Đá cọ vào gan
bàn chân tôi. Mưa quất vào mặt tôi. Cảm thấy mình không đi xa hơn
được, phổi tôi muốn nổ tung, tôi chạy dưới mái hiên một ngôi nhà.
Khi tới đó, tạm thoát được cơn hung bạo của thời tiết thì tôi mới nhận
ra mình đã chạy ngay vào lãnh thổ của ông già bị mù vì thiên thần
ngang qua.

Ông cũng đang ngồi ở hiên, trên ghế, mặt quay về tôi. Mắt ông xanh
lục và nửa phần bị lòa. Ông đang hút tẩu, đội cái nón. Khi thấy ông,
tôi sợ, định chạy ra đương đầu với ánh chớp thì ông nói: “Đừng đi,
nhóc!”

Giọng ông vừa dịu dàng vừa đe dọa trong mưa.

“Sao không?” Tôi hỏi, run lên.

Ông đập cái tẩu lên ghế, rồi trao tôi nụ cười nham hiểm. Mắt ông
chuyển động kỳ cục.

“Vì,” ông nói, “mày mà không nghe tao, mày mà đi sẽ bị chết đuối
trong cái hố. Rắn bò vô miệng mày.”

Gió phả vào mặt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.