CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 431

ban hành các Nghi thức bí truyền của họ. Thành phố họ hôi mùi xứ sở
chết. Người ta chìm trong tang tóc, không phải do con cái hay gia
quyến bị hại trong máu mà vì sự tiêu hủy của những đoạn đường của
họ. Tiếng khóc than vang lên mọi nơi. Giờ đây mặt trời mang một
màu trắng trong suốt. Bầu trời màu đen. Các vì sao say sưa với vẻ rực
rỡ của chính màu sắc không sao tả nổi của chúng. Con đường hai
ngàn năm đã bị tan hoang và người ta khóc thương số mệnh của
mình, một số người tự tử vì mất đường lối, thân thể họ cháy lên ở rễ
những cây tội lỗi. Quân nhân bắt đầu lùng sục chúng tôi mọi nơi, tin
rằng chỉ có cái chết của chúng tôi mới có thể theo cách nào đó hồi
phục lại sự hùng mạnh trong giấc mơ xưa của họ, sức mạnh về
phương pháp của họ. Trong lúc tinh linh đưa tôi qua mấy đường hầm
nước bí mật để lên mặt đất, thì một nhóm quân nhân tấn công chúng
tôi. Họ chọi đá, bắn tên, bắn súng vào chúng tôi. Chúng tôi lẩn trốn.
Tôi bị thương ở bụng. Vết thương chảy máu vào cơn đói của tôi. Tôi
hét lên: “Sao mấy người tấn công chúng tôi? Đâu phải lỗi chúng tôi.”

“Câm miệng!” Tinh linh nói.

Tôi mặc kệ nó.

“... con đường của mấy người dù sao cũng không bao giờ xong mà!”
Tôi gào lên.

Câu nói bị chìm xuống bởi mọi tiếng ồn than khóc xung quanh, thì
một đường xoắn ốc sấm sét xúi quẩy nhất tụ lại.

“Cậu là thằng ngu!” Tinh linh nói.

“Tại sao?”

Sấm đánh trên đầu chúng tôi còn ánh chớp chẻ xứ sở đó ra, rồi trước
mặt chúng tôi là một vực thẳm khổng lồ bung mở trên mặt đất kỳ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.