CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 500

TÁM

CHÚNG TÔI THỨC DẬY, nhận thấy thế gian nhìn mình với lòng

tôn trọng khác hẳn. Tiếng đồn đã đi quanh địa cầu và thậm chí đến cả
cõi giới tinh linh rằng ba đã đánh một trận bảy người. Ba, giờ giống
như đã thành một ông bầu quyền Anh, nên không thèm luyện ở nơi
công cộng tới ba ngày. Ông lý giải nguyên tắc lạ lùng với tôi rằng:
“Khi người ta không tin con làm được điều gì đó mà con lại làm
được, họ bắt đầu vị nể con. Đó là lúc mình nên biến mất. Họ nể trọng
con càng lâu càng tốt. Sau đó họ giữ bí mật của con. Mối quan tâm
của họ lớn dần. Thời gian trôi qua. Họ chán con rồi. Họ chán chờ đợi
con. Sau đó, họ không tin con nữa. Đó là khi con bắt đầu thực sự cho
họ thấy.”

Tôi chẳng biết ông nói cái gì. Thay vì luyện ở trước nhà, giờ ông tập
chạy bộ ra đường.

“Cọp Đen!” Người ta gọi.

Ông không phản ứng. Ông cứ chạy xa đi và chẳng thấy đâu cho đến
khi sẩm tối. Ông chạy bộ trước nhà, đánh bóng vài phút ở nơi công
cộng rồi biến vào phòng. Mối quan tâm về ông lớn dần. Cái tên ông
bay xa. Huyền thoại về ông đâm chồi vào sự sống. Mỗi khi tôi đi học
về, luôn có vài ông vây quanh đặt câu hỏi về ba. Họ muốn biết ông
được huấn luyện ở đâu, ai là huấn luyện viên của ông và ông thuộc về
đảng nào. Các buổi chiều, đám đông tụ lại quanh quẩn trước nhà
chúng tôi. Những người nghe về sự anh dũng của ba đều đến từ
những vùng thuộc các khu nhà nghèo xa xôi ở các nơi hẻo lánh. Họ
luẩn quẩn, nhìn vào trong nhà. Hàng xóm ra ngoài sớm cùng bàn nhỏ,
ghế và đồ uống. Người bán hàng trên phố, bán dạo, bán bia, bán nước
đá và bột thuốc hít tụ lại với sự trù liệu trước. Khi ba đi làm về, họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.