CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 597

biến theo vũ điệu bí ẩn. Tôi không tìm ra những kẻ khổng lồ nữa, cả
móng guốc của những kẻ nửa người, những kẻ đã làm tan vỡ hi vọng
đến hai thế hệ, hay những bàn chân chim của đám phụ nữ lạ. Những
hình thể đó đã đánh mất tính hay biến đổi của họ.

“Con bị sao vậy?” Mẹ hỏi.

Tôi bám chặt vào bà. Bà lau nước mắt trên mặt tôi. Cổ tôi khô khốc.
Tôi ở yên một hồi lâu. Thỉnh thoảng, gió bên ngoài lùa vào. Mẹ đưa
tôi ít nước đá. Tôi uống hết rồi xin thêm nữa. Lát sau, khi bắt đầu thấy
đỡ hơn, tôi ngước nhìn bà. Bà mỉm cười.

“Mọi người đã nhìn con nhảy đó, con trai mẹ. Con nhảy giống ông
nội. Rồi sau đó con té. Giờ con khỏe chưa?”

Tôi không trả lời câu bà hỏi.

“Sao mẹ đeo kiếng xanh vậy?” Tôi hỏi bà.

Bà cười lớn.

“Mẹ sẽ kể sau. Đó là câu chuyện hay.”

“Kể bây giờ đi.”

“Nhiều tiếng ồn quá. Bà chủ Koto đâu?”

“Con không biết.”

“Con mà kiếm ra bà thì lúc về mẹ kể chuyện đó cho.”

Tôi chạy đi kiếm Bà chủ Koto. Người nào tôi hỏi cũng nói vừa thấy
bà. Cô gái ăn mày ngồi dưới gầm bàn, nhìn theo lúc tôi đi qua đi lại.
Tôi định hỏi cô thì cô ra hiệu cho tôi im. Cô chỉ. Tôi nhìn theo ngón
tay cô, thấy đám ăn mày đang tiến hành một hoạt động ăn cắp phức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.