CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 134

“Mùa hè năm ngoái, tôi và bạn bè đi Đức một chuyến, đi du lịch dọc

theo sông Rhine, cảm giác rất tuyệt. Có cơ hội thì tôi vẫn muốn đến Áo
chơi thử. Chị có hứng đi cùng không?”.

Nhắc đến Áo, trong khoảnh khắc Tân Thần như mất hồn. Mùa hè

mười một năm trước, một người phụ nữ lạ đứng trước mặt cô, tự nhận mình
là mẹ cô, bảo hôm ấy bà phải đi rồi, sau đó đến Áo định cư, không quay lại
nữa.

Tất nhiên cô không định thỏa mãn ước mong được nhận con rồi ra đi

không còn hối tiếc gì nữa của bà ta. Về sau Lộ Phi nói, người phụ nữ ấy đã
để lại một phong thư viết địa chỉ, chỉ cần Tân Thần muốn thì lúc nào cũng
có thể liên lạc với bà ta.

Tân Thần không có ý đó, nhưng lần nào nghe nhắc đến đất nước ấy, cô

đều có cảm giác rất lạ.

Họ là những người hoàn toàn xa lạ đúng nghĩa, không hề có ấn tượng

gì về nhau. Thế nhưng dường như cô chưa bao giờ hoài nghi những lời
người phụ nữ ấy nói, cho dù cô chưa từng nhắc đến ngày sinh và đặc điểm
cơ thể của mình. Mối liên hệ ấy thật kỳ diệu, cô vừa nhìn thấy bà ta đã biết
cô từng ở trong bụng bà ta chín tháng; sau lần gặp gỡ ấy, cô từng nhìn kỹ
mình trong gương, tìm những điểm giống bà ta trên cơ thể mình.

Nhưng điều đó không thể khiến cô nảy sinh cảm giác gần gũi được.

Cô không có hồi ức gì về mẹ, không thể bảo là yêu hay hận. Trong cuộc
sống người mẹ mà cô tiếp xúc nhiều nhất là bà Lý Hinh, mẹ của Tân Địch,
mà tiếc là họ cũng chưa bao giờ gần gũi nhau.

Có thể người phụ nữ ấy chỉ nhìn kỹ cô vào hôm sinh cô ra, nhớ vết bớt

ở lòng bàn chân cô, với một tâm trạng nào đó - hối hận về tuổi trẻ ngông
cuồng hay sợ hãi một tương lai mịt mù, sau đó để mặc cho đứa trẻ mới rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.