CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 179

người khác à? Chị bảo em một tiếng, không muốn mua nhà cũng không
sao, có thể ở chỗ chị, bao lâu cũng được. Một mình chị ở buồn chán lắm”.

Tân Thần ôm vai Tân Địch, “Địch Tử, em biết chị tốt nhất. Khi nhà bị

phá rồi, có thể em sẽ gửi máy tính và một ít tài liệu bên chị, còn những thứ
có thể bán và tặng khác thì em sẽ xử lý hết. Sau đó đi Côn Minh, Lệ Giang
ở một thời gian, năm sau đi châu Âu, lại để ý xem cơ hội công việc ở thành
phố nào nhiều hơn sẽ ngoan ngoãn làm việc kiếm tiền. Nếu về lại đây, tất
nhiên sẽ cảm ơn chị đã thu nhận em, để em không cần ở khách sạn”.

“Ê, người em toàn mùi mồ hôi”. Tân Địch đẩy cô ra một cách không

chút khách sáo, cô cười lớn.

“Chỉ chuyện này thôi hả? Vây em về nhà tắm rửa đây

“Cô ngồi im đó cho tôi nhờ”.

Tân Địch đặt gương trang điểm xuống, ngần ngừ một lúc mà lại không

biết nói từ đâu. Tân Thần quay lại nhìn cô. Hai ánh mắt giao nhau, Tân
Thần khẽ động đậy khóe môi, hẳn nhiên hiểu rõ điều cô định nói là gì,
nhưng chỉ cười và im lặng. Tân Địch bỗng dưng thấy không thể chịu đựng
được vẻ thờ ơ của cô, xị mặt ra: “Em đừng xem chị là người qua đường mà
đối phó qua loa với chị, thật sự định mãi mãi rời khỏi đây hay sao?”.

Tân Thần không cười nữa, dựa vào ghế sofa, mệt mỏi nói: “Địch Tử,

em chỉ muốn đi đây đi đó”.

“Lẽ nào sau này cứ đi suốt, không quay về nữa?”.

“Xem tình hình đã. Nếu gặp được người em yêu hoặc nơi em thích thì

ở lại; nếu cảm thấy quay về tốt hơn thì sẽ về. Em không hề ghét bỏ thành
phố này, ngoài thời tiết đáng ghét ra, còn lại đều ổn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.