CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 201

“Buổi tối bọn tôi đành dựng lều một mình. Xui xẻo là khi tôi đi tìm

nguồn nước sạch quanh đó đã đụng phải sơn dương hoang. Loại thú đó
nhìn có vẻ hiền lành nhưng thực sự rất nguy hiểm, nghe nói núi Thái Bạch
mỗi năm đều có người bị sơn dương húc chết. Tôi cũng khá may mắn,
tránh xa được nhưng cũng bị húc phải một lần”.

Lâm Lạc Thanh cố sức lết về lều, nằm cạnh Tân Thần định đợi cho vết

thương bớt đau. Cô đang chìm trong cơn mê sảng, đột nhiên nắm lấy tay
cậu lảm nhảm: “Lộ Phi, đừng đi, đừng đi, em sợ”.

Cô nắm rất mạnh, động vào vùng xương quai xanh bị thương của cậu,

cậu đau đến thấu xương. Cậu đành nghiến răng chịu đựng, dịu giọng an ủi
cô: “Được, tôi không đi, yên tâm, tôi ở đây thôi”.

Mãi một lúc sau Tân Thần mới yên lặng, nhưng vẫn nắm chặt tay cậu

không buông. Lâm Lạc Thanh cố gắng dùng tay kia xoa xoa chỗ đau, đoán
là xương quai xanh đã bị gãy, cũng may cách một lần áo jacket và hai lớp
áo khoác lông cừu nên không bị vết thương hở. Cậu không kìm được cười
khổ sở.

Cậu định đợi đến hôm sau trời sáng sẽ dùng la bàn tìm phương hướng,

bỏ lại một số thứ để cõng Tân Thần đến trạm nghỉ kế tiếp. Lúc tìm nước
đang định tính xem có nên vứt máy ảnh và ống kính đi không, thực sự thấy
hơi xót của. Nhưng bây giờ bị thương, gần như hoàn toàn không thể cõng
cô đi được rồi.

Lâm Lạc Thanh nằm một lúc rồi vẫn cố gượng bò dậy, tìm thuốc hạ

sốt, thuốc chống viêm rồi bắt ép Tân Thần uống, chính cậu cũng uống
thuốc giảm đau, sau đó ngủ thiếp đi. Hôm sau Tân Thần vẫn sốt nhẹ, nhưng
đã tỉnh lại, ăn chút mì cậu nấu rồi bỗng nói: “Bruce, cậu đi trước đi. Tìm
người cứu rồi quay lại đón tôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.