CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 200

ban đêm, mọi người đều cười đùa rất vui vẻ, mà cô vẫn trầm lặng, ánh mắt
nhìn về nơi xa, rõ ràng trong lòng đang chất chứa biết bao tâm sự.

Ngày thứ ba thời tiết khá đẹp, khi dừng chân nghỉ đêm, bầu trời đầy

sao lấp lánh, dường như có thể chạm tay tới. Ngồi cạnh nhau ngửa mặt lên
ngắm trời sao, họ mới có cuộc nói chuyện đầu tiên, bỗng bất ngờ phát hiện
ra, hai người trước kia từng sống chung một thành phố.

“Suốt đoạn đường chị ấy không hề than vãn, luôn đi theo sát đoàn, tỏ

vẻ chịu được gian khổ và cũng rất có kinh nghiệm, ăn gì cũng không kén
chọn. uống nước hứng từ kẽ đá cũng không tỏ ra kinh sợ quá đáng như mấy
cô gái khác trong đoàn”.

Lộ Phi có phần ưa sạch. Anh nghĩ gian khổ chắc anh không sợ, nhưng

nước uống như thế chắc sẽ không chấp nhận được. Còn nhớ Tân Thần từng
giễu cợt “Bánh bao rơi xuống đất cũng nhặt lên phủi bụi rồi ăn được”, cũng
đúng là không nói quá chút nào. Không biết cô gái từng kén cá chọn canh
vô cùng đã được rèn luyện bao lâu mới có thể như vậy.

“Đến ngày thứ tư, buổi sáng có mưa. Khi tôi phát hiện ra áo jacket của

chị ấy ngấm nước rồi chị ấy sốt nhẹ, nhưng chỉ uống thuốc rồi gồng mình
chịu đựng thì đã muộn. Chị ấy càng đi càng chậm. Tôi và chị ấy bị tụt lại
phía sau, qua miếu Lôi Công là mất liên lạc với đoàn, mất hẳn phương
hướng trong một khu rừng nguyên sinh rậm rạp”.

Hôm ấy mưa không to, nhưng sương mù dày đặc. Bước chân Tân

Thần nặng nề và chậm chạp, dường như bị đất bùn kéo lại. Lâm Lạc Thanh
định vác ba lô cho cô, nhưng cô lắc đầu từ chối, khàn giọng bảo: “Không
sao, tôi chịu được. Cậu đi trước đi, lát nữa tôi đuổi theo”.

Về sau cô không thể cố gắng được nữa, đành mặc cho Lâm Lạc Thanh

giật lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.