CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 299

CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA

Thanh Sam Lạc Thác

www.dtv-ebook.com

Chương 15: Thời Gian Là Tôn Giáo Của Tôi

Tôi thì vẫn muốn cứ thẳng thắn như thế mãi, nhưng tôi đã trưởng

thành một cách đáng thương, bỗng dưng có thể tha thứ cho tất cả, đương
nhiên cũng không cách nào yêu hận cuồng nhiệt như trước nữa.

Đó là nhà thờ chính thống duy nhất của giáo hội của thành phố này,

được xây vào thời kỳ đầu Dân quốc, ẩn trong khu dân cư tạp nham. Sau khi
Nga kiều rời đi, nhà thờ dần dần bị bỏ hoang. Một công ty tổ chức tiệc cưới
đã thuê lại, tu sửa thành nhà thờ hôn lễ kiểu Tây.

Lâm Lạc Thanh dựng giá đỡ, từ góc này sẽ chụp được phong cách

kiến trúc Nga. Cậu thấy hơi tiếc nuối. Nhà thờ này rất đặc sắc, nhưng bị tu
sửa màu mè quá tầm thường, đã không còn lại nét xưa cũ, có điều còn hơn
là bị người ta bỏ hoang rồi sụp đổ.

Cậu thu dọn giá đỡ rồi vào trong, chỉ thấy bốn bức tường và trần nhà

đều lắp cửa kính, trong suốt và sáng rực. Tân Thần đang ngồi ở hàng ghế
cuối, thẫn thờ nhìn thập tự giá trước mặt.

Lâm Lạc Thanh đặt túi nhiếp ảnh sang một bên rồi ngồi xuống cạnh

cô, “Đang nghĩ gì thế, Hợp Hoan?”.

“Sau khi trở về từ Tần Lĩnh, công việc đầu tiên tìm được là trợ lý

trong một studio, hôm đầu tiên đi làm là đến đây chụp ảnh cưới cho một
đôi vợ chồng. Hôm đó cũng rất nóng, cha xứ chủ trì nghi thức cứ giảng mãi
về Chúa Jesu, lớp trang điểm của cô dâu sắp nhòe hết rồi”. Tân Thần mỉm
cười, “Haizz, không biết vì sao mà ngồi đây lại nhớ đến cảnh hôm đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.