CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 368

để mua. Tuy là áo hai dây nhưng kiểu dáng trẻ con, màu hồng nhạt, lại
thêm hình vẽ hoa hồng cô thích, chẳng thể gọi là gợi cảm chút nào, mà
đúng là trẻ con vô cùng. “Em mặc thấy vui là được mà”.

“Được thôi, anh nhìn cũng thấy vui”, Đới Duy Phàm cười nói, “Xuống

đây đi, không cần thay quần áo. Chúng ta đi lòng vòng. Anh đảm bảo sẽ
đưa em về nhà an toàn”.

Giọng anh hơi kéo dài, đang cô ý nhịn cười nhưng lại có vẻ dụ dỗ.

Ban ngày Tân Địch vừa hạ quyết tâm không lằng nhằng với anh, giờ lại
thấy lung lay. Cô có phần khinh bỉ mình, nhưng lại nghĩ, ủa, trong một đêm
bực bội thế này, đóng cửa đi dạo, tại sao lại từ chối? Suy nghĩ đó vừa xuất
hiện, cô không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn không thể mặc kệ anh được, “Vâng,
đợi em một lát”.

Cô vẫn về phòng, khoác thêm một chiếc áo dài bằng lụa trắng bên

ngoài, nói với Tân Thần: “Chị mang chìa khoa. Em ngủ trước đi, đừng
chờ”.

Tân Thần cười gật đầu. Tân Địch mang sandal rồi xuống dưới, lên xe

Đới Duy Phàm. Anh khởi động xe chạy đi, nghiêng đầu sang nhìn thấy sắc
mặt cô đỏ ửng, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng phía trước. Vốn dĩ anh đã
chuẩn bị tinh thần đến dỗ dành cô, nhưng lúc này tâm trạng cô có vẻ khá
tốt, hoàn toàn không còn sự bực bội lúc nghe điện thoại ban chiều nữa.

“Nghĩ gì thế?”

“Trước kia em ấn tượng nhất là một lần ra ngoài vào đêm khuya, là

năm mười tám tuổi”. Tân Địch hạ cửa kính xuống, nghiêng đầu dựa vào
ghế để gió thổi, “Bố mẹ em đi công tác. Chú đưa em và Thần Tử đi ăn
khuya, lúc đó em mới biết, thì ra ban đêm có rất nhiều người không ngủ lại
đi lang thang ngoài đường”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.