CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 374

hổng. Chính anh không có cảm giác hạnh phúc, càng không thể mang lại
hạnh phúc cho em. Anh rất xin lỗi vì đã làm lỡ em lâu như vậy”.

Kỷ Nhược Lịch không thể giữ nụ cười châm biếm không biết là dành

cho anh hay dành cho chính mình nữa. Lộ Phi luôn thành thật, nhưng sự
thành thật của anh đều có giới hạn. Mà nay người đàn ông thâm trầm ấy
bỗng từ bỏ thái độ kiềm chế thường ngày, bộc bạch những khúc mắc nho
nhỏ, nỗi đau và bất lực về hồi ức ngày cũ, thì cô không thể không nhận ra
một điều, rằng thái độ thẳng thắn chưa bao giờ có này, dường như nói lên
rằng anh ta đã từ bỏ mọi điều không chắc chắn, sẽ không còn khả năng
quay đầu lại nữa. Cô đành nuốt tiếng thở dài vào trong.

“Ba tháng trước sau khi từ Mỹ về, anh đã bắt đầu xin lỗi em mãi rồi.

Thôi, chúng ta hãy giữ lại chút gì đó để còn gặp lại nhau đi, Lộ Phi. Em đã
nhờ thư ký của chị đặt vé máy bay về Bắc Kinh ngày mai rồi.” Kỷ Nhược
Lịch nhấp một ngụm rượu, nhìn anh chăm chú, “Cảm ơn anh đã không tỏ ra
nhẹ nhõm như vừa được giải thoát”.

Đó là kết thúc mà Lộ Phi mong muốn, nhưng tất nhiên anh không thể

nào nhẹ nhõm được. Anh trầm ngâm, “Ngày mai anh đến đưa em ra sân
bay”.

Hôm sau, Lộ Phi đến đón Kỷ Nhược Lịch ra sân bay. Trên đường, hai

người đều im lặng. Vào đến sân bay, Lộ Phi bỗng khựng lại – Tân Thần
đang ngồi cùng Lâm Lạc Thanh trong góc sảnh chờ, đều mặc áo thun xám
và quần jeans, trò chuyện có vẻ rất nhàn nhã, bên cạnh chất đầy những túi
xách và va li lớn nhỏ.

Lộ Phi đặt va li của Kỷ Nhược Lịch xuống, nói “Xin lỗi” rồi vội vàng

bỏ đi.

“Tiểu Thần, em định đi đâu?” Một tay anh giữ vai Tân Thần, giọng

kìn nén và nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.