CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 38

lầm”.

“Có gì mà hiểu lầm? Bạn bè bình thường”. Tân Địch che miệng ngáp,

“Muộn thế này rồi, có chuyện gì thế, Lộ Phi?”.

“Tiểu Thần nhờ anh mang thảm thêu cô ấy mua từ Tây Tạng đến cho

em”. Anh mở cốp xe, lấy tấm thảm ra, “Để anh mang lên, hơi nặng”.

Tân Địch cũng không khách sáo, đi trước dẫn đường. Lên mấy bậc

thang, vào đến hành lang u tối, xuất hiện trước mắt là cầu thang có tay vịn
bằng gỗ kiểu cổ, rõ ràng đã lâu không được lau chùi. Nhưng bậc thang lại
là những bậc đá màu xanh đen chắc chắn, toát ra vẻ sang trọng cổ kính.

Lên đến lầu hai, Tân Địch lấy chìa khóa ra mở cửa. Căn nhà hai phòng

này là ký túc xá cũ của cơ quan bố mẹ Tân Địch. Cả nhà họ từng ở đây một
thời gian dài. Về sau bố cô được phân đến một căn nhà sáng sủa, kết cấu
hợp lý hơn trong khu nhà công nhân viên chức. Bố mẹ dọn đến đó, còn Tân
Địch kiên quyết đòi ở lại một mình. Cũng may hai bên không xa nhau lắm,
hơn nữa khu vực này an ninh rất tốt, nên bố mẹ cô cũng đồng ý. Kiểu nhà ở
đây không thực dụng lắm so với thời nay: Phòng khách nhỏ, nhà bếp và
phòng vệ sinh quá tối. Nhưng không gian c cao trong phòng, sàn gỗ mang
theo hơi hướm cũ kỹ xa xưa, cộng với đồ dùng gia đình bằng gỗ kiểu cổ và
ghế sofa bằng nhung màu đỏ đậm đã dùng gần hai mươi năm mà Tân Địch
khéo léo kết hợp, đâu đâu cũng có thể ngửi thấy hương vị thời gian và
phảng phất sự trầm lắng.

Tân Địch mở tấm thảm thêu ra. Cô là người sành sỏi, vừa sờ vào đã

biết là thảm thêu thủ công thuần lông cừu. Màu sắc phức tạp nhưng tinh tế,
lại là hình vẽ trừu tượng mà cô thích chứ không phải cung điện nhân vật,
chim bay thú chạy cụ thể.

“Thần Tử đúng là có mắt thẩm mỹ, lần nào chọn đồ cũng rất hợp ý

em. Lần trước khăn choàng mua từ Tân Cương quá đẹp, khiến em cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.