CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 387

Cứ dán mắt vào màn hình vi tính lâu như thế, mắt cay đầu váng gần

như là điều không thể tránh khỏi. Ra ngoài rồi, cô vẫy tay chào tạm biệt
những cô gái chàng trai hoạt bát kia. Họ đã đi nhưng cô vẫn đứng đó, nụ
cười tắt ngấm, trên con phố ánh đèn đường sáng rực, cô ngẩng lên nhìn bầu
trời xám xịt, đưa tay trái lên sờ gáy, bỗng cảm thấy không biết phải đi về
đâu.

Một lúc sau, Tân Thần mới uể oải đi về phía con đường hầm, định qua

đường để đến trạm xe buýt bên kia dường. Thang cuốn đưa cô xuống phía
dưới, bỗng có tiếng violin réo rát. Cô tiến đến, dừng trước mặt người đang
kéo đàn ấy.

Dưới đường hầm thông thường hay có đủ loại quầy hàng, thỉnh thoảng

có người mãi nghệ, đều là những người mù kéo nhị hồ hay thổi khèn...
Hôm nay người kéo đàn violin là một chàng trai trẻ cao gầy nhỏ nhắn, tóc
hơi rối, trước mặt đặt một chiếc hộp giấy, bên trong là vài tờ tiền giấy và
xu. Ánh đèn bên dưới con đường hầm ảm đạm, người qua lại vội vã, không
mấy ai dừng bước trước mặt cậu ta nhưng cậu ta không hề quan tâm, chăm
chú kéo đàn, chìm đắm trong tiếng nhạc của mình. Một bản nhạc kết thúc,
không ai vỗ tay. Câu ta chuyển vĩ cầm sang tay trái, cúi người lấy chai nước
khoáng lên uống một ngụm to.

“Tôi muốn nghe bản Niềm vui trong tình yêu của Chrysler, được

không?”. Tân Thần khẽ hỏi.

Cậu ta ngẩn người, nhìn cô lần đầu tiên, dường như có chút vẻ bối rối

rồi lập tức nhìn đi nơi khác, gật đầu, nhấc cây vĩ lên rồi bắt đầu kéo

Điệu nhạc quen thuộc vang lên, lan toả bao phủ xung quanh cô. Cô

đứng bất động để mặc mình chìm lắm trong ký ức.

Mười năm trước, một chàng trai khác đã xách hộp đàn đến nhà cô,

đứng giữa phòng khách, cười hỏi: “Muốn nghe gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.