CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 396

cuộc em có yêu anh không, có đáng để anh mạo hiểm phản đối cha mẹ để
chờ đợi em hay không?”.

Tân Thần ngừng vùng vẫy. Ngôi nhà trống trải bỗng xuất hiện sự im

lặng ngạt thở, gần như có thể nghe tháy nhịp tim đập của cả hai. Mãi một
lúc sau, Tân Thần nặn ra một nụ cười đau khổ, “Dĩ An, em nghĩ anh là
người tâm tư tinh tế như thế, nếu không quan tâm đến những chuyện mà bố
mẹ anh không hài lòng, thế thì khi chia tay em, đối với vấn đề có đáng hay
không, thực ra đã có đáp án”.

Phùng Dĩ An chậm rãi buông tay, “Đúng thế, anh tưởng mình đã suy

nghĩ kỹ, nhưng mỗi lần nhìn thấy em, anh lại phát hiện ra, anh đã đánh giá
cao lý trí của mình mà coi thường trí nhớ của mình. Anh hận em có thể tỏ
ra thản nhiên như thế, quên lãng được thế. Ý nghĩa của lần đầu tiên của em
đối em mà nói, chắc còn lâu mới quan trọng bằng đối với anh, đúng
không?”.

Lần đầu của Tân Thần, đúng là với Phùng Dĩ An, cho dù Phùng Dĩ An

không phải là người đàn ông đầu tiên ôm cô và xuất hiện phản ứng sinh lý.

Thành phố này mãi mãi náo nhiệt ồn ào, trong trường đại học đâu đâu

cũng là những gương mặt mới, những cậu nam sinh nhìn thấy Tân Thần hết
thảy mắt đều phát sáng. Cô lại chìm vào nỗi cô độc đến bất ngờ, trong lòng
đầy ắp cay đắng, thường xuyên mệt mỏi ngồi một mình, không lên nổi tinh
thần với bất kỳ chuyện gì, đồng thời vẫn bị bóng đè hành hạ.

Cô tự biết như thế không ổn, cũng thử điều chỉnh, tham gia vào mấy

đội nhóm. Nhưng diễn kịch, hát xướng, khiêu vũ… đều khiến cô chán ghét,
chỉ có du lịch, mọi người đều lặng lẽ tiến về phía trước, cơ thể mệt mỏi rồi
có thể ngủ ngon lành, là cô kiên trì ở lại.

Cô không cự tuyệt người khác theo đuổi mình, thế nhưng lần nào nhau

cũng không được lâu. Những cậu nam sinh hừng hực kia khi đòi hỏi bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.