CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 412

anh ta nâng tay cô lên hát một bài trước mặt cô, rồi hôn tay cô một cái mới
chịu buông ra. Cô mỉm cười vỗ tay, không hề tỏ ra căng thẳng.

Cảnh ấy khiến Phùng Dĩ An thấp thỏm không yên, vừa hưng phấn lại

vừa thấy ghen tuông. Về đến phòng khách sạn, anh tắm rửa xong xuôi, thấy
cô đang đứng thẫn thờ trước khung cửa sổ hướng ra biển. Anh ôm lấy cô,
đẩy cô vào cửa kính và hôn, đồng thời luồn tay vào áo lót của cô, cô không
hề chống cự.

Thế nhưng anh đã ngỡ ngàng trước biểu hiện của cô gái anh cho là dày

dạn tình trường ấy, khi anh vào trong, từ đôi môi cắn chặt phát ra tiếng rên
đau đớn, ngón tay bấu chặt vào ga giường, cơ thể cứng đờ, gương mặt méo
mó, rất đau đơn, rất căng thẳng

Lần đầu của cô.

Nhận ra điều đó, anh bỗng vui sướng điên cuồng, hôn lên đôi môi bị

cô cắn đến hằn rõ dấu răng, đang rỉ máu kia, khẽ nói: “Anh yêu em”.

Tân Thần chỉ hơi nghiêng đầu sang bên, ngón tay buông ga giường ra,

chuyển đến lưng anh.

Đứng trong căn nhà trống trải gần như có cả tiếng vọng, Tân Thần

cười khổ sở, “Xin lỗi, Dĩ A. Em không biết tâm lý gái trinh với đàn ông là
như thế nào, em chỉ có thể nói rõ cho anh biết, lúc ấy anh là người bạn trai
rất ân cần, nhưng lần đầu đối với em mà nói, chỉ là một giai đoạn phải trải
qua trong đời. Em không hối hận vì đã ở bên anh, nhưng đó không phải là
lý do để em phải lưu luyến chịu đựng một mối quan hệ đã tan vỡ”.

“Nếu anh đoán không nhầm thì em đã từng có một mối tình khó quên,

trong lòng luôn có người đó, đúng không?”

Chúng ta có nhất thiết phải tính món nợ cũ rành mạch như thế không?

Ai chẳng có những chuyện quá khứ”. Tân Thần có vẻ bực bội, “Đến tuổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.