CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 435

“Có cần nhờ vả thế không? Anh và mẹ em người này khoa trương hơn

người kia, tự dưng đối xử với em như thể là trẻ bị thiếu năng ấy”

“Anh ở Hồng Kông theo em suốt về đây, thấy em qua cửa kiểm soát

vừa nghe thấy điện thoại vừa đặt túi một bên, vào khách sạn đăng kí thông
tin không tìm ra chứng minh nhân dân, ở sân bay thì đi sai cửa lên máy bay,
xuống máy bay thì lại quên túi xách bên cạnh… đã đủ xác định em thực sự
kém thông mình rồi” . Tân Địch cười khổ sở, đang định lên tiếng thì cánh
tay Đới Duy Phàm đặt ở eo cô đã xiết chặt, “Cũng may em thiếu thông
minh thế nên anh mới có gan theo đuổi”

Tân Địch nghẹn lời. Tài năng của cô sau khi được mọi người công

nhận thì sự cẩu thả và xem thường tiểu tiết đều được mọi người tha thứ, trở
thành những tật xấu nho nhỏ vô hại, cô cũng vui vẻ bỏ qua cho bản thân.
Nhưng kiểu nói thắng thắn như Đới Duy Phàm thì vẫn là lần đầu cô nghe
thế, “Anh đang khen sự quyến rũ của em hay là chê bai em?”

“Em nghĩ sao?”

“Căn cứ vào nhận thức bản thân, thì danh tiếng nhỏ bé của em không

đến nỗi doạ đàn ông chết khiếp không dám theo đuổi, sự thiếu thông minh
của em cũng không đến mức độ đáng yêu”. Tân Địch cười thật thà, “Thế
nên, em thà tin rằng anh đã bại dưới sức quyến rũ của em còn hơn”.

Trên gương mặt tròn trịa của Tân Địch, bộ phận nổi bật nhất chính là

đôi mắt cô, sáng rõ linh hoạt, đồng tử hơi nâu, khi chớp mắt lấp lánh ánh
sáng thông minh. Khoé môi nhướn lên, nụ cười tinh nghịch khiến vẻ mặt cô
càng thêm sinh động. Đới Duy Phàm không nhìn được nữa, cúi xuống thật
sâu. Nụ hôn ấy dần trở nên nóng bỏng, từ đôi môi chuyển vào tận bên
trong, quấn quýt đùa nghịch, vấn vướng không rời.

Tân Địch nghĩ mơ màng rằng, quả nhiên sức cám dỗ của sắc đẹp có

thể phá tan ý chí. Nhưng cảm giác bay bổng như đi trên mây thế này quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.